Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pdqUIH3yd

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 3:

11. Cố Đình Quân bắt đầu thường xuyên ra vào bệnh viện, phu nhân Cố đã sớm biết quyết định của tôi. Vì thế, mỗi khi anh ta đến, bà đều giục tôi về nghỉ ngơi, không còn vui vẻ khi thấy chúng tôi ở bên nhau như trước. Đêm trước khi rời đi, tôi dự định ở lại bệnh viện bên cạnh bà suốt đêm. Nhưng Cố Đình Quân lại đến. Phu nhân Cố nhân lúc anh ta vào phòng bác sĩ, kéo tôi lại nói chuyện riêng. Bà ngồi trên giường bệnh, vuốt ve khuôn mặt tôi thật lâu. “Triều Nhan, con phải sống tốt nhé.” “Mẹ ở đây cũng sẽ sống tốt.” Khi bà rơi nước mắt, tôi cũng bật khóc theo. Cuối cùng, bà hôn nhẹ lên má tôi như khi tôi còn nhỏ, như để an ủi tôi. “Đi đi Triều Nhan, đừng bao giờ quay lại.” Ra khỏi phòng bệnh, tôi không dám ngoảnh đầu lại nhìn bà lần cuối. Năm ba tuổi, khi đến nhà họ Cố, tôi chỉ là một đứa trẻ ngây thơ. Phu nhân Cố đã nuôi dạy tôi như con ruột. Ơn dưỡng dụ.c của bà đã sớm vượt qua cả công ơn sinh thành. Điều duy nhất tôi lưu luyến trong thế giới xa lạ này chính là bà, và chỉ có bà mà thôi. Tôi trở về nhà họ Cố, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, những gì tôi có thể mang đi rất ít. Cuối cùng, tôi chỉ mang theo tất cả ảnh chụp chung với phu nhân Cố và chiếc vòng tay bà tặng tôi vào sinh nhật mười tám tuổi. Tôi xé nát và đốt hết những bức ảnh chụp cùng Cố Đình Quân. Tất cả những gì anh tặng tôi những năm qua, tôi đều để nguyên trên bàn trong phòng, không mang theo bất cứ thứ gì. Khi trời sáng, Cố Đình Quân từ bệnh viện trở về. Vở kịch lúc này cũng chính thức bắt đầu. Xe của anh vừa dừng lại, Tô Vận đã chạy từ trên lầu xuống khóc lóc. “Đình Quân, cứu Tiểu Thư, em xin anh hãy cứu nó.” Cô ta lao vào lòng anh, khóc như hoa lê gặp mưa. “Em biết Triều Nhan oán hận em, nhưng có gì bất mãn cứ hướng về em, tại sao lại làm h.ại Tiểu Thư, nó chỉ mới bảy tuổi…” “Đã xảy ra chuyện gì, Tô Vận? Nói từ từ.” “Sáng nay em lấy quần áo cho Tiểu Thư, nó vừa mặc vào đã bị dị ứng, khắp người nổi mẩn đỏ.” “Quần áo vừa mới giặt sạch đêm qua, nhưng bị ai đó bôi nước sốt hải sản lên. Người giúp việc nói rằng đêm qua chỉ có Triều Nhan vào phòng giặt…” “Cô ấy biết Tiểu Thư bị dị ứng với hải sản, ba năm trước cũng đã làm chuyện này!” Khi tôi xuống lầu, mặt Cố Đình Quân đã tái mét vì tức giận. Đúng vậy, ba năm trước, Tiểu Thư từng dị ứng hải sản đến mức suýt ngạt thở. Kẻ gây ra đương nhiên là tôi. Khi đó tôi kiên quyết không nhận, còn làm ầm lên. Trong lúc cãi nhau, tôi xô Tô Vận một cái, cô ta ngã trúng góc bàn, suýt chút nữa đã bị m.ù một mắt. Cố Đình Quân nổi giận, đích thân đưa tôi về quê. Ba năm sau, Tiểu Thư lại dị ứng hải sản, kẻ gây ra tất nhiên vẫn là tôi – kẻ từng tái phạm. Nhưng lần này, tôi không tranh cãi cũng không làm ầm lên, chỉ mỉm cười nhìn Tô Vận diễn xuất như thể đang đánh trống khua chiêng. Cố Đình Quân bị thái độ của tôi làm cho càng thêm tức giận. “Triều Nhan! Em còn gì để nói không?” Tôi lắc đầu: “Tôi chẳng còn gì để nói cả.” “Vì chuyện hoãn cưới mà em oá.n hận Tô Vận nên mới làm như vậy phải không?” “Không phải.” “Vậy là em vẫn chứng nào tật nấy.” Tôi khẽ cười: “Tùy anh nghĩ sao cũng được.” “Triều Nhan, nếu Tiểu Thư có mệnh hệ gì…” “Anh sẽ làm gì? Gi/et tôi? Hay lại đưa tôi về cái nơi đó?” Tôi nhìn anh ta với vẻ chán nản và tuy.ệt vọng, cũng không muốn phải xưng em nữa. Cố ý nói: “Dù sao anh cũng không bao giờ chịu tin tôi.” “Tôi có giải thích thế nào anh cũng không nghe, không tin.” “Vậy tôi chẳng còn gì để nói.” “Chỉ có thể thế này để chứng minh sự trong sạch của tôi.” Nói xong, tôi cầm lấy con dao gọt trái cây đã để sẵn trên bàn. “Triều Nhan, em làm gì vậy?” Tôi nhìn anh ta lần cuối, cười buồn bã. Ánh mắt ấy không cần phải tập luyện gì cả. Mười mấy năm bên nhau, vừa như người thân, vừa như người yêu, một tình yêu chân thành, không giả tạo. Nay đã tan vỡ, mọi thứ đổi thay. Kết quả này là điều mà một tôi trẻ tuổi và ngây thơ ngày xưa chưa từng nghĩ tới. Nhưng may mắn thay, tất cả sắp kết thúc. Trong lòng tôi cũng không còn chút lưu luyến nào. Hệ thống nói sẽ giúp tôi chặn đi cảm giác đ.a.u, vì vậy, khi lưỡi dao đâ.m sâu vào ti.m, tôi không cảm thấy đa.u đớn gì cả. Cơ thể tôi dần dần đổ xuống đất, chiếc váy trắng thấm đỏ m.áu tư.ơi, như những bông hoa rực rỡ. Chắc hẳn cảnh tượng đó rất đau lòng, cũng khắc sâu vào tâm trí. Bởi vì tôi nghe thấy tiếng hô hoán hỗn loạn bên tai, trong đó, tiếng gào thét tu.yệt vọng nhất là của Cố Đình Quân. Nhưng tôi đã nhắm mắt lại, trong v.ũng m.áu ngập tràn. Nhẹ nhàng khép mắt lại. 12. “Triều Nhan, Triều Nhan…” Cố Đình Quân cố gắng bịt vết thương đang chảy m.áu không ngừng, nhưng tất cả nỗ lực chỉ là vô ích. Anh cảm nhận rõ ràng cơ thể tôi dần trở nên lạnh lẽo, đến khi hơi thở yếu ớt, gần như sắp ngừng lại. Tô Vận đã sợ đến ngây người, đứng đó với gương mặt tái nhợt đến mức trắng bệch, còn gười giúp việc hoảng loạn, có người gọi cấp cứu, có người hốt hoảng hét lên, có người bị dọa đến mức ngất xỉu. Lại có một người mặt tái nhợt, đột nhiên quỳ phịch xuống đất. “Là cô ta, chính cô ta đưa tiền và sai khiến tôi làm, ba năm trước cũng là cô ta sai khiến…” Người giúp việc đó chắc đã bị cảnh tượng đột ngột này làm cho sợ đến phát đi.ên. Cô ta chỉ tay vào Tô Vận, khai hết mọi chuyện. “Cô Triều Nhan bị oan, từ đầu đến cuối đều bị oan.” “Tất cả là do người đàn bà độc ác này, ngay cả con mình cô ta cũng có thể lợi dụng…” Cố Đình Quân bất chợt nhìn về phía Tô Vận. Nhưng Tô Vận đột nhiên hét lên, vừa bò vừa chạy lên lầu. Tiểu Thư vẫn còn trên đó, đúng là cậu bé dị ứng hải sản, nhưng chỉ cần uống thuốc kịp thời là sẽ ổn. Không ai ngờ rằng tôi lại hành động như vậy, làm đảo lộn hoàn toàn vở kịch của Tô Vận. Nhưng giờ đây, tất cả điều này đã không còn liên quan gì đến tôi. Kẻ ác cuối cùng cũng bị ngh.iệp quật lên chính đứa con của mình. Có lẽ đây chính là quả báo nhãn tiền. “Hệ thống: bây giờ muốn quay về ngay hay ở lại xem hết vở kịch này?” Tôi mỉm cười lắc đầu với hệ thống: “Đi thôi, tôi muốn về nhà ngay bây giờ.” Tôi đã không thể chờ đợi thêm, mong được gặp lại cha mẹ yêu thương, và còn cả vị hôn phu của tôi ở thế giới gốc. Hệ thống từng nhiều lần nói với tôi rằng nó đã từng du hành nhiều thế giới nhưng chưa từng gặp ai chung tình hơn vị hôn phu của tôi. Vì thế, trong thâm tâm tôi đã mong mỏi được sớm quay về, không còn chút quan tâm nào để xem vở kịch của những kẻ không quan trọng. Vừa nói xong câu đó, Triều Nhan của thế giới này, trong vòng tay của Cố Đình Quân, đã cạn kiệt m.áu và trút hơi thở cuối cùng. Những gì xảy ra sau này, đã không còn liên quan đến tôi.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Màu sắc
TNC
TNC
TNC
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao