Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pdqUIH3yd

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 37: Chất Xúc Tác

3 giờ 17 phút sáng, điện thoại của Diệp Hàm Thanh đột nhiên rung lên. Anh gần như lập tức bật dậy khỏi sofa — không phải là Vân Siếp, mà là một số lạ. Khoảnh khắc ngón tay lướt qua nút nghe, tuyến thể sau gáy anh đột nhiên nhói đau. "Anh Diệp?" Đầu dây bên kia là một giọng nam lạ, tiếng ồn ào ở hậu trường, "Tôi là Mạc Lâm, cấp dưới của Vân ca." Ngón tay Diệp Hàm Thanh đột nhiên siết chặt. Vân Siếp chưa từng nhắc đến Mạc Lâm, nhưng cơ thể anh đã phản ứng trước não bộ — có chuyện rồi. "Anh ấy sao rồi?" Giọng anh khàn khàn hơn mình tưởng. Đầu dây bên kia im lặng hai giây: "Vân ca hiện tại... tình hình không tốt lắm. Chúng tôi đang ở biệt thự phía bắc, không biết anh có thể..." "Gửi địa chỉ cho tôi." Diệp Hàm Thanh đã vớ lấy áo khoác và lao ra cửa, "Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến." Ba giờ trước, nhà kho ở bến tàu số 3. Vân Siếp một cú đá văng cửa sắt, một viên đạn sượt qua tai anh găm vào bức tường phía sau. Nhà kho tràn ngập mùi m.á.u tanh và thuốc súng, trên sàn la liệt vài tên đ.ấ.m thuê đang rên rỉ. "Trần Kiêu." Vân Siếp lắc lắc m.á.u trên cổ tay, giọng lạnh như băng, "Chủ của ngươi đâu?" Từ trong bóng tối, một người đàn ông trung niên gầy gò nhưng rắn chắc bước ra, tay mân mê một con d.a.o bướm: "Vân ca, đã lâu không gặp." Hắn nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng cửa bẩn vàng, "Chú Từ dặn tôi nhắn với ngài một câu — " Chưa dứt lời, Mạc Lâm từ bên hông lao tới, một cú thúc khuỷu tay hạ gục hắn. Vân Siếp giẫm lên cổ tay cầm d.a.o của hắn, lực mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xương nứt: "Ta hỏi, chủ của ngươi đâu." Đúng lúc này, cửa sau nhà kho đột ngột mở ra. Một ông lão mặc đồ Đường chậm rãi bước vào, được vài tên vệ sĩ vây quanh — chính là lão Từ đã phản bội. "Tiểu Vân à," ông lão thở dài, "Cần gì phải ầm ĩ thế này?" Nòng s.ú.n.g của Vân Siếp không hề dịch chuyển: "Chú Từ, ông muốn lấy mạng tôi." "Sao lại thế được?" Lão Từ vẫy tay, lập tức có người khiêng bàn ghế ra, "Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi. Mấy năm nay cháu bận yêu đương, chẳng màng đến chuyện trong bang. Các anh em cũng phải có cơm ăn chứ?" Mạc Lâm cảnh giác tiến lên một bước, nhưng bị Vân Siếp ngăn lại. "Nói chuyện thì được." Vân Siếp kéo ghế ra ngồi xuống, s.ú.n.g vẫn nắm chặt trong tay, "Trước hết giao hóa đơn tháng trước ra đây." Lão Từ cười, ra hiệu cho thuộc hạ rót rượu: "Gấp gì. Uống một ly trước đã." Vân Siếp nhìn chằm chằm ly chất lỏng màu hổ phách được đặt trước mặt mình, không nhúc nhích. Trần Kiêu ở bên cạnh nói với giọng mỉa mai: "Vân ca đây là không nể mặt à?" "Tôi bị dị ứng." Vân Siếp nhàn nhạt nói. Lão Từ cười ha hả, tự mình làm một ly trước: "Giờ thì yên tâm chưa?" Ngón tay Vân Siếp vừa chạm vào thành ly, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương lạ cực kỳ nhạt — không phải mùi rượu, mà là mùi của một loại hóa chất. Đồng tử anh chợt co lại, đột ngột hất tung cái bàn: "Rút!" Nhưng đã muộn. Ly rượu đó không phải để uống, mà khí vị bay ra mới là v·ũ k·hí thật sự. Hơi thở ngọt ngào của chất xúc tác tin tức tố dành cho Omega đỉnh cấp ngay lập tức chui vào khoang mũi, sau gáy Vân Siếp đau nhức như bị bàn ủi nung nóng. Tin tức tố hoa hồng đỏ không kiểm soát bùng nổ, nồng nặc đến mức gần như hóa thành thực thể. "Chết tiệt..." Anh quỳ một gối xuống sàn, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng giữ tỉnh táo, "Mạc Lâm... giải quyết chúng đi..." Tiếng s.ú.n.g và tiếng la hét nổ ra bên tai, nhưng Vân Siếp đã không còn nghe rõ. Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi, hình ảnh cuối cùng anh thấy là bóng dáng hoảng loạn của lão Từ và Trần Kiêu bỏ chạy, cùng với khuôn mặt lo lắng của Mạc Lâm. Trong cơn mơ màng, chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Sáng mai không thể cùng nhóc con ăn bữa sáng được rồi, chắc em ấy sẽ buồn lắm. 3 giờ 42 phút sáng, bên ngoài biệt thự phía bắc. Chiếc xe của Diệp Hàm Thanh phanh gấp dừng lại trước cổng sắt. Năm sáu người mặc đồ đen lập tức vây lại, nhưng khi nhìn rõ mặt anh, tất cả đều lùi lại một bước — tin tức tố bùng nổ của Alpha khiến không khí trở nên nặng nề. "Người ở đâu?" Giọng Diệp Hàm Thanh như bị nghiến từ kẽ răng. Mạc Lâm từ trong đám đông bước nhanh ra, mặt tái nhợt: "Phòng ngủ chính ở lầu 3, nhưng..." Hắn nuốt nước bọt, "Vân ca đã khóa trái cửa, tin tức tố đã... toàn bộ biệt thự đều..." Diệp Hàm Thanh không đợi hắn nói xong đã xông vào. Vừa bước vào, hơi thở hoa hồng đỏ nồng nặc đến đáng sợ như thực thể đè xuống, tin tức tố trúc xanh của anh theo bản năng quấn lấy nó. Mấy tên vệ sĩ ở cầu thang đang đau đớn cuộn tròn trên sàn. Alpha bình thường không thể chịu đựng được sự bạo loạn tin tức tố ở cấp độ này. Hành lang lầu 3 như vừa bị cơn lốc quét qua, các bức tranh trang trí vỡ nát nằm la liệt. Anh nhanh chóng đi đến cửa phòng ngủ chính. Anh muốn thử xem Vân Siếp có thể mở cửa cho anh không. "Vân Siếp!" Diệp Hàm Thanh dùng sức đập cửa, các khớp ngón tay nhanh chóng rướm máu, "Mở cửa!" Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng vật nặng đổ xuống, sau đó là tiếng kính vỡ. Diệp Hàm Thanh lùi lại hai bước, đột ngột đá mạnh vào khóa cửa. Sau ba cú, cánh cửa gỗ dày nặng cuối cùng cũng ầm ầm mở tung. Cảnh tượng trước mắt khiến m.á.u anh đông cứng ngay lập tức. Trong phòng gần như không còn một món đồ nội thất nguyên vẹn, tất cả đồ thủy tinh đều vỡ thành mảnh vụn. Vân Siếp cuộn tròn trong góc tường. Áo khoác vest không biết đã vứt đi đâu, áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào người. Mười ngón tay anh m.á.u me be bét — rõ ràng là đã dùng tay đập vỡ gương. Điều đáng sợ nhất là sau gáy, vùng da quanh tuyến thể hiện lên màu tím đỏ bất thường, như có thứ gì đó sắp nổ tung từ bên trong. Nghe thấy tiếng động, Vân Siếp khó khăn ngẩng đầu, đồng tử tan rã cố gắng nhìn: "...Bé con?" Diệp Hàm Thanh quỳ xuống ôm lấy anh, nhưng bị anh hung hăng đẩy ra. "Đi..." Giọng Vân Siếp nghẹn ngào đến mức không còn hình dạng, "Đừng nhìn... anh như thế này..." Diệp Hàm Thanh lập tức phóng ra tin tức tố trúc xanh trấn an, mạnh mẽ kéo anh vào lòng: "Im miệng." Tay anh đang run rẩy, nhưng giọng nói lại kiên định lạ thường, "Em đưa anh về nhà." Khoảnh khắc chạm vào tuyến thể, Vân Siếp co giật dữ dội, móng tay cào ra những vệt m.á.u sâu trên cánh tay Diệp Hàm Thanh. Tin tức tố bạo loạn như lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m vào các giác quan của Alpha, nhưng Diệp Hàm Thanh không hề nao núng, chỉ siết chặt anh hơn. "Đánh dấu em." Vân Siếp cuối cùng cũng sụp đổ và bật khóc thành tiếng, "Xin em... " Khi răng nanh Diệp Hàm Thanh cắm vào tuyến thể sưng to, hơi thở hoa hồng đỏ như sóng thần càn quét khắp căn phòng. Vân Siếp run rẩy dữ dội trong lòng anh, ngón tay nắm chặt cổ áo anh. Ngoài cửa sổ, phương Đông đã hửng sáng. Nhưng màn đêm dài vẫn chưa kết thúc. Sự bạo loạn tin tức tố của Vân Siếp nghiêm trọng hơn Diệp Hàm Thanh tưởng. Omega của anh run rẩy dữ dội trong lòng anh, thân nhiệt nóng bỏng xuyên qua chiếc áo sơ mi ướt đẫm làm bỏng rát làn da Diệp Hàm Thanh. Tuyến thể sau gáy sưng to và nóng rực, mỗi lần hít thở đều kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào vỡ vụn. Hơi thở hoa hồng đỏ mất kiểm soát cuồn cuộn, nồng nặc đến mức gần như hóa thành những gai nhọn, làm đau đớn các giác quan của Alpha. "Bé con..." Giọng Vân Siếp đầy tiếng khóc, ngón tay siết chặt cổ áo Diệp Hàm Thanh đến trắng bệch, "...Khó chịu..."    

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Chương 1: Hoa Hồng cùng Trúc Hương Chương 2: Chủ mưu đã lâu - Nhất kiến chung tình Chương 3: Văn phòng Chương 4: Say rượu Chương 5: Nắng sớm say rượu Chương 6: Trại nuôi ngựa Chương 7: Dưỡng thương Chương 8: Tán thành Chương 9: Đột biến Chương 10: Kết thúc Chương 11: Anh quốc Chương 12: William Chương 13: Loá mắt Chương 14: Thổ lộ Chương 15: Tương mắng Chương 16: Gây Rắc Rối Chương 17: Chống Lưng Chương 18: Nguyễn Vũ Miên Chương 19: Tình Yêu Khiến Người Mù Quáng Chương 20: Tụ Hội Chương 21: Tiểu Bằng Hữu Chương 22: Macaron Chương 23: Vùng Tối Chương 24: Đi Tìm Anh Chương 25: Bị Thương Chương 26: Chiều Chuộng Chương 27: Italia Chương 28: Kẻ Lừa Đảo Dự Báo Thời Tiết Chương 29: Tiramisu Chương 30: Trang trại rượu Chương 31: Đứa trẻ Chương 32: Kem Chương 33: Ca kịch Chương 34: Lại Gần Hơn Chương 35: Venice Chương 36: Bóng Tối

Chương 37: Chất Xúc Tác

Chương 38: Thật xin lỗi Chương 39: Giao Dịch Chương 40: Thẳng Thắn Chương 41: Phát Sốt Chương 42: Anh trai... Muốn Ôm... Chương 43: Áo Lông Chương 44: Em Năm Nay Ba Tuổi À? Chương 45: Chuyện Phiếm Chương 46: Yến Tiệc Chương 47: Sợ Gì Chứ Chương 48: Chọn Sai Chương 49: Dược Hiệu Chương 50: Sao Lại Không Mang Giày Chương 51: Bảo bối của tôi quá xinh đẹp Chương 52: Không muốn trở thành mối đe dọa của anh Chương 53: Tiểu Vương Tử Chương 54: Còn mặc hay không mặc Chương 55: Hôn Môi Chương 56: Bánh Quy Chương 57: Rượu Giao Bôi Chương 58: Đáng Yêu Chương 59: Sữa Bò Chương 60: Bé Con Chương 61: Cháo và Mì Sợi Chương 62: Ngươi Là Ai Chương 63: Gửi Vân Siếp Chương 64: Cả Đời Chương 65: Em, Không Thể Cân Nhắc Chương 66: Tình Yêu Chưa Bao Giờ Là Lựa Chọn Chương 67: Sòng Bạc Chương 68: Hoa Đã Có Chủ Chương 69: Xiềng Xích Chương 70: Tai Mèo
Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Màu sắc
TNC
TNC
TNC
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao