Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcK8c45qS

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 46: Yến Tiệc

Diệp Hàm Thanh hữu khí vô lực trừng mắt nhìn anh một cái, há miệng tiếp nhận miếng sườn được đưa tới, nhưng khi nếm được vị ngọt, ánh mắt anh sáng lên. Vừa định vươn tay lấy đũa, đã bị giữ lại cổ tay. "Anh đút em." Vân Siếp gắp một miếng cá, cẩn thận gỡ hết xương rồi mới đưa qua, "Để tránh ai đó miệng thì chê, cuối cùng lại ăn vụng đồ cay." Diệp Hàm Thanh đỏ tai, lẩm bẩm nhỏ giọng: "... Rõ ràng là anh bắt nạt người khác." Vân Siếp nhướng mày, lòng bàn tay cọ qua đôi môi hơi sưng của anh: "Vậy tối nay về nhà..." "Em ăn! Em ăn ngay bây giờ!" Diệp Hàm Thanh vội vàng cắn lấy đôi đũa, sợ người này lại nói ra điều gì đó "hổ lang". Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa lúc, chiếu lên nước sốt trong đĩa đồ ăn lấp lánh. Vân Siếp nhìn ai đó đang phồng má, đột nhiên bật cười. "Cười cái gì?" Diệp Hàm Thanh cảnh giác ngẩng đầu. Vân Siếp rút một tờ khăn giấy, lau hạt cơm dính ở khóe miệng anh: "Không có gì." Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt ửng hồng của anh, "Chỉ là cảm thấy... bé con của chúng ta thật dễ dỗ." Diệp Hàm Thanh tức giận véo vào cánh tay anh, nhưng lại bị người ta kéo vào lòng. Hương hoa hồng dịu dàng bao vây lấy anh, anh giãy giụa hai cái rồi từ bỏ, tự buông thả bản thân vùi mặt vào hõm vai đối phương. "... Đồ khốn." "Ừ, anh khốn." Vân Siếp vuốt nhẹ dọc sống lưng anh, trong giọng nói mang theo ý cười thỏa mãn, "Còn ăn sườn chua ngọt không? Có nước sốt này." Diệp Hàm Thanh ngẩng đầu, thấy trong mắt Omega đầy những mảnh nắng vụn, đột nhiên anh hết giận. "... Muốn anh đút." "Được." Những ngày bình yên thoáng cái đã gần nửa tháng. Diệp Hàm Thanh mỗi ngày đều đi cùng Vân Siếp đến công ty, có khi cuộn mình trong góc riêng đánh đàn xem iPad, có khi hứng chí chạy đến phòng họp ngồi dự thính, khiến các vị quản lý mặc vest da bóng bẩy sợ đến ngồi thẳng tắp. Vân Siếp mặc kệ anh nghịch ngợm, thỉnh thoảng còn quay đầu hỏi ý kiến hắn trong giờ giải lao, khiến cấp dưới đổ mồ hôi hột— Bởi vì ai mà không biết, chỉ một câu "Nghe không hay" tùy tiện của phu nhân tổng tài, Vân tổng có thể khiến bộ phận pháp lý phải thức trắng đêm sửa lại phương án. Buổi tối về nhà, Diệp Hàm Thanh thích cuộn mình trong lòng Vân Siếp xem phim. Pheromone của Omega đỉnh cấp bao bọc lấy anh kín mít, hương hoa hồng đỏ quyện cùng hương Trúc, ngay cả trong giấc mơ cũng thấy ấm áp. Cho đến một buổi chiều nọ, Mạc Lâm vội vàng chạy đến biệt thự. "Vân ca." Thần sắc hắn ngưng trọng, đưa lên một phong thư mời màu vàng, "Hắc Ưng Hội và Xích Xà Bang đứng đầu, sẽ tổ chức yến tiệc vào tối mai tại 'Kim Hoàng'." Vân Siếp nhận thư mời, liếc nhìn, cười lạnh một tiếng: "Hồng Môn Yến?" Diệp Hàm Thanh ngẩng đầu khỏi chiếc đàn piano, thấy sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt Vân Siếp, lòng anh đột nhiên thắt lại. Anh buông đàn đi tới, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vai Vân Siếp: "Có chuyện gì vậy?" Vân Siếp đóng thư mời lại, thần sắc đã trở lại bình thường: "Không có gì, mấy lão già ngồi không yên thôi." Diệp Hàm Thanh không nói gì, chỉ lấy thư mời ra mở. Phông chữ vàng lấp lánh dưới ánh đèn, ở chỗ ký tên là biểu tượng của mấy bang phái song song. Biểu tượng của Thanh Long Hội bị gạch chéo bằng một dấu X đỏ tươi, bên cạnh là dấu ấn của mấy bang phái khác vây quanh, để lộ ý vị hung hăng khiêu khích. Ngón tay anh khựng lại, đột nhiên hiểu ra điều gì đó: "Vì chuyện của Thanh Long Hội?" Vân Siếp cười lạnh một tiếng: "Tiêu diệt Thanh Long Hội, có người bắt đầu mất ăn mất ngủ." Lòng bàn tay anh vuốt ve những hoa văn vàng nổi trên thư mời, "Bọn họ đến để thăm dò anh." Diệp Hàm Thanh nhìn chằm chằm vào biểu tượng Thanh Long bị gạch chéo, trước mắt hiện lên khoảng thời gian thống khổ của Vân Siếp. Anh bỗng nhiên nắm chặt thư mời: "Em cũng đi." Vân Siếp nhíu mày: "Bé con..." "Em biết anh muốn nói gì." Diệp Hàm Thanh cắt ngang lời anh, ngón tay vô thức vuốt ve mép thư mời, "Anh cảm thấy trường hợp đó không thích hợp với em, cảm thấy em sẽ sợ hãi, hoặc là... sẽ trở thành gánh nặng của anh." Ánh mắt Vân Siếp khẽ rung động, vươn tay nắm lấy cổ tay anh: "Không phải gánh nặng." "Vậy thì mang em đi." Diệp Hàm Thanh nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại rất kiên định, "Anh trai, em biết em không giúp được gì nhiều, thậm chí có thể tự bảo vệ mình cũng khó khăn. Nhưng mà..." Anh hít sâu một hơi, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương lông mày của Vân Siếp: "Em không muốn để anh một mình đối mặt với những chuyện đó. Em biết anh có thể xử lý tốt, em biết anh rất mạnh, nhưng mà..." "Nhưng mà gì?" Vân Siếp khẽ hỏi. Diệp Hàm Thanh đột nhiên cười, khóe mắt hơi ửng đỏ: "Nhưng mà em cũng sẽ đau lòng mà. Anh luôn bảo vệ em ở phía sau, nhưng em kết hôn với anh không phải để mãi mãi trốn trong vòng tay anh." Trong văn phòng nhất thời trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng điều hòa vận hành rất nhỏ. Vân Siếp im lặng nhìn anh, ánh mắt thâm trầm như đêm. Một lúc lâu, anh bỗng nhiên vươn tay kéo người vào lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu Diệp Hàm Thanh, giọng nói khàn khàn: "... Được." Diệp Hàm Thanh giật mình, không ngờ anh lại đồng ý dứt khoát như vậy: "Thật sao?" "Thật." Vân Siếp buông anh ra, đầu ngón tay vuốt ve khóe mắt ửng đỏ của anh, "Nhưng có một điều kiện." "Điều kiện gì?" "Toàn bộ hành trình phải đi theo sát anh." Vân Siếp nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, nhấn mạnh từng chữ một, "Không được rời đi dù chỉ một bước." Diệp Hàm Thanh bật cười, ghé sát hôn một cái lên môi anh: "Vâng, Vân tổng."   Đêm yến tiệc, bên ngoài câu lạc bộ "Kim Hoàng" đỗ đầy những chiếc siêu xe kín đáo. Các vệ sĩ mặc đồ đen chia thành hai hàng, hình dáng nổi lên ở hông ám chỉ tính chất của buổi yến tiệc này. Cửa xe mở ra, Vân Siếp bước xuống. Thân hình anh thẳng tắp, bộ vest đen phác họa đường cong bờ vai rộng và vòng eo thon một cách sắc nét. Dưới ánh đèn, gương mặt với đường nét rõ ràng của anh tuấn tú đến mức đầy tính công kích, lông mày sâu, đường cằm sắc lẹm, cả người toát ra một khí thế không giận mà uy. Diệp Hàm Thanh đi theo xuống xe, gió đêm thổi bay những sợi tóc màu nâu nhạt của anh. Anh sinh ra đã vô cùng xinh đẹp—đôi mắt màu nâu nhạt trong veo, sống mũi cao thẳng, môi đầy đặn. Bộ vest màu xám bạc làm nổi bật làn da trắng như sứ, đường cong vòng eo mềm mại và đẹp đẽ. Chiếc ghim cài áo hình hoa hồng lấp lánh dưới ánh đèn, như thể mạ thêm một lớp ánh sáng dịu dàng lên cả người anh. Vân Siếp vươn tay gạt đi mái tóc bị gió thổi rối của hắn, đầu ngón tay vô tình cọ qua xương lông mày tinh xảo. Diệp Hàm Thanh ngẩng mặt lên cười với anh, khi đôi mắt ấy cong lên, ngay cả những ánh mắt rình rập xung quanh dường như cũng vì thế mà khựng lại. "Đừng sợ." Vân Siếp nói nhỏ, khớp ngón tay cọ qua sườn mặt tinh tế của anh. Diệp Hàm Thanh lắc đầu, hàng mi màu nâu nhạt đổ bóng dưới ánh đèn: "Em có đẹp không?" Anh cố ý hỏi, giọng nói nhẹ đến mức chỉ có Vân Siếp có thể nghe thấy. Bàn tay Vân Siếp đặt ở thắt lưng hắn siết chặt lại: "Muốn anh hôn em ngay tại đây à?" Diệp Hàm Thanh bật cười, độ cong khóe mắt hơi hất lên đầy quyến rũ. Anh chủ động khoác tay Vân Siếp, đầu ngón tay không dấu vết vuốt ve đường cong cơ bắp săn chắc của đối phương: "Đi thôi, Vân lão đại." Họ sóng vai đi về phía cổng lớn, Diệp Hàm Thanh mỗi bước đi đều thong dong. Bộ vest màu xám bạc hơi ánh ngọc trai theo từng cử động, khiến cả người anh giống như một thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ—xinh đẹp, nhưng lại ẩn giấu mũi nhọn.    

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Chương 1: Hoa Hồng cùng Trúc Hương Chương 2: Chủ mưu đã lâu - Nhất kiến chung tình Chương 3: Văn phòng Chương 4: Say rượu Chương 5: Nắng sớm say rượu Chương 6: Trại nuôi ngựa Chương 7: Dưỡng thương Chương 8: Tán thành Chương 9: Đột biến Chương 10: Kết thúc Chương 11: Anh quốc Chương 12: William Chương 13: Loá mắt Chương 14: Thổ lộ Chương 15: Tương mắng Chương 16: Gây Rắc Rối Chương 17: Chống Lưng Chương 18: Nguyễn Vũ Miên Chương 19: Tình Yêu Khiến Người Mù Quáng Chương 20: Tụ Hội Chương 21: Tiểu Bằng Hữu Chương 22: Macaron Chương 23: Vùng Tối Chương 24: Đi Tìm Anh Chương 25: Bị Thương Chương 26: Chiều Chuộng Chương 27: Italia Chương 28: Kẻ Lừa Đảo Dự Báo Thời Tiết Chương 29: Tiramisu Chương 30: Trang trại rượu Chương 31: Đứa trẻ Chương 32: Kem Chương 33: Ca kịch Chương 34: Lại Gần Hơn Chương 35: Venice Chương 36: Bóng Tối Chương 37: Chất Xúc Tác Chương 38: Thật xin lỗi Chương 39: Giao Dịch Chương 40: Thẳng Thắn Chương 41: Phát Sốt Chương 42: Anh trai... Muốn Ôm... Chương 43: Áo Lông Chương 44: Em Năm Nay Ba Tuổi À? Chương 45: Chuyện Phiếm

Chương 46: Yến Tiệc

Chương 47: Sợ Gì Chứ Chương 48: Chọn Sai Chương 49: Dược Hiệu Chương 50: Sao Lại Không Mang Giày Chương 51: Bảo bối của tôi quá xinh đẹp Chương 52: Không muốn trở thành mối đe dọa của anh Chương 53: Tiểu Vương Tử Chương 54: Còn mặc hay không mặc Chương 55: Hôn Môi Chương 56: Bánh Quy Chương 57: Rượu Giao Bôi Chương 58: Đáng Yêu Chương 59: Sữa Bò Chương 60: Bé Con Chương 61: Cháo và Mì Sợi Chương 62: Ngươi Là Ai Chương 63: Gửi Vân Siếp Chương 64: Cả Đời Chương 65: Em, Không Thể Cân Nhắc Chương 66: Tình Yêu Chưa Bao Giờ Là Lựa Chọn Chương 67: Sòng Bạc Chương 68: Hoa Đã Có Chủ Chương 69: Xiềng Xích Chương 70: Tai Mèo
Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Màu sắc
TNC
TNC
TNC
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao