Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Chương 3: Em đã dự tính gặp lại anh rất nhiều lần

Trong suốt nhiều năm xa cách, Kiều Ann chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp lại nhau sẽ như thế nào. Có lẽ cả hai đều bình thường, gặp lại nhau ở một nhà ga nào đó vào một ngày mát mẻ khi mặt trời đang lặn. Kiều An  thấy mình sẽ ngồi trên xe buýt và nhìn thấy người  đó ở sân ga, đợi xe một mình hoặc nắm tay người khác. Họ gặp nhau, lại xa nhau và không bao giờ gặp lại. Có lẽ họ có sự khác nhau một trời một vực, người từng cao cao tại thượng  giờ biến thành cát bụi dưới chân, bị phượng hoàng tái sinh từ đống tro tàn giẫm đạp lên mặt đất. Người có khí thế ngút ngàn đó sẽ nắm tay người khác và  dương dương tự đắc chỉ tay kêu cậu phục vụ bọn. Kiều An đã mơ thấy giấc mơ này vô số lần. Khi cậu làm nhân viên phục vụ phòng trong khách sạn và ra vào từng phòng, khi cậu đổ xăng cho các phương tiện ra vào trạm xăng hàng ngày, khi cậu đang cúi mình mỗi phút mỗi giây vì để sinh tồn, Kiều An đều mơ về cuộc hội ngộ của mình với Lê Thư Dương.   Nhiều năm như vậy, cậu nghĩ đi nghĩ lại rất rất nhiều lần,  vẫn cho rằng mình đủ bình tĩnh, cho dù có gặp lại Lê Thư Dương, cũng có thể xem hắn  thành một người bạn cũ đã lâu không gặp mà đối đãi một cách bình tĩnh, lặng lẽ, điềm tĩnh. Tuy nhiên, khi cậu thật sự gặp được người này, Lê Thư Dương thật sự không hề báo trước  mà xuất hiện ở trước mặt cậu, Kiều An phát hiện tình thế vẫn có chút mất khống chế. Mắt cậu nóng bừng, chóp mũi cay cay, lòng bàn tay run rẩy,  tiếng tim đập thình thịch bên tai. Rõ ràng bọn họ đã chia tay từ lâu, rõ ràng chưa từng liên lạc với nhau, rõ ràng đã lâu không gặp. Nhưng khi nhìn thấy người này, cậu vẫn cảm thấy tủi thân. Cảm giác như cậu đã sống một mình vất vả trong một thời gian dài, ngã xuống rồi lại đứng dậy, toàn thân đau đớn, mệt mỏi, xấu hổ và ngu ngốc. Nhưng không có ai thương nên chỉ biết cố gắng mạnh mẽ, vẫn luôn cắt chặt răng loạng choạng đứng dậy. Để rồi chợt thấy người có thể dựa dẫm vào, nhìn thấy người sẽ nâng niu, an ủi cậu, mọi tủi thân đều được giải tỏa, mọi sự kiên trì đều sụp đổ, tan thành bột cùng với những giọt nước mắt, và trái tim cậu như vỡ òa, tràn đầy nước mắt. Bản thân muốn nói với hắn rằng  cậu buồn tủi và đáng thương như thế nào. Cậu thực sự ước gì hắn sẽ ôm cậu, chạm vào đỉnh đầu cậu và khen ngợi cậu ngoan quá. Nhưng Kiều An biết rõ rằng đây đã là những hy vọng xa vời. Cậu chỉ có thể cố gắng giả vờ thở bình tĩnh và ngăn mình rơi những giọt nước mắt vô ích. Cậu siết chặt lòng bàn tay mình ở nơi mà đối phương không nhìn thấy, dùng hết sức lực để giữ được thể diện bản thân. "Xin chào, tổng giám đốc." Cậu vẫn không tài nào gọi tên đối phương, cho dù đó là Họ. Kiều An cảm thấy nụ cười của mình có chút giả tạo: "Tên tôi là Kiều An, tôi đến từ bộ phận kinh doanh, sau này  về mặt công việc mong Tổng giám đốc chỉ giáo nhiều ạ." Cậu dùng những lời chính thức nhất để che giấu trái tim hoàn toàn của mình. Anh Lê thực sự rất tuyệt vời,  giỏi hơn cậu rất nhiều. Có thể dựa vào sức mình từng bước một để có được như ngày hôm nay. Tài năng trẻ ở độ tuổi ba mươi là một tầm cao ngoài tầm với của người thường. Trong mắt cậu, cả người hắn như đang tỏa sáng. Kiều An thật  mừng cho hắn.   —————— Lê Thư Dương đã cố gắng suốt nửa cuộc đời và cuối cùng cũng có được ngày hôm nay. Cha mất sớm, mẹ sức khoẻ yếu. Hắn là người hiểu rõ nhất cảm giác nghèo khó. Ngay từ khi hiểu chuyện, hắn đã biết rằng mình có thể kiếm tiền bằng cách thu thập chai nhựa rỗng và bìa cứng. Khi học tiểu học hắn đã cùng người mẹ nghỉ việc của mình mở một quầy bán đồ ăn sáng. Mẹ hắn không được học hành tử tế và sức khỏe kém nhưng bà là người nhạy cảm và biết rằng con cái mình phải học hành. Chỉ dựa vào quán ăn sáng nhỏ này, dựa vào sữa đậu nành, bột chiên, bánh bao hấp và cháo, Lê Thư Dương mới có thể đi học. Hắn là học sinh nhạy bén nhất từ ​​khi còn nhỏ, hắn chăm chỉ và siêng năng, không ngừng học tập kiến ​​thức. Hắn có đầu óc thông minh và may mắn gặp được nhiều giáo viên nổi tiếng. Hắn tiến bộ nhanh chóng và được nhận vào một trường đại học hàng đầu, lúc đó hắn tràn đầy hy vọng vào tương lai. Hắn hy vọng mình có thể xuất sắc và mang lại cho mẹ hắn một cuộc sống an yên trong những năm tháng cuối đời. Mong sau này sẽ có được một người bạn đời chu đáo, hai chúng tôi có thể cùng nhau xây dựng gia đình nhỏ của riêng mình. Hắn có sẵn trong mình cả ngàn ý nghĩ, lại chưa hề nghĩ tới việc hắn sẽ động lòng với Kiều An. Người này không có mái tóc dài và vòng eo thon thả như hắn tưởng tượng, cũng không hề tầm thường như hắn hằng nghĩ Cậu là một hoàng tử bé được nuôi dưỡng trong lâu đài kim cương, cậu vô tư và không có lo lắng gì trên đời. Kiều An được bảo vệ tốt đến mức cậu quá ngây thơ, tốt đến mức Lê Thư Dương cũng mất đi lý trí thường ngày và cảm thấy rằng họ có thể ở bên nhau mãi mãi. Tuy nhiên, hôn nhân không môn đăng hộ đối,  không chỉ là có được dòng chảy tình yêu mà còn ẩn chứa vô số rạn san hô, có thể khiến người ta chảy máu bất cứ lúc nào. Kiều An thường phàn nàn rằng hắn keo kiệt và không thể hiểu được sự khoe khoang của đối phương. Hắn không hiểu sự khác biệt giữa chiếc áo khoác trị giá một ngàn nhân dân tệ và chiếc áo khoác trị giá một trăm ngàn nhân dân tệ, giống như Kiều An không hiểu tại sao hắn lại phải tằn tiện mua một chiếc ô tô hay một ngôi nhà . Ngay cả khi Lê Thư Dương làm việc chăm chỉ nhưng thứ hắn nhận được không phải là sự trân trọng của người yêu mà là nỗi buồn vô tận. Tại sao anh lại phải tăng ca? Tại sao anh không thể đi cùng em? Tại sao phải làm việc cật lực với mức lương ít ỏi đó? Lê Thư Dương một lần nữa bị người yêu phủ nhận thành tích trong công việc, cuối cùng hắn mệt mỏi thừa nhận Kiều An không hiểu mình.           Sự bao dung của hắn hết lần này đến lần khác giống như một miếng bọt biển, làm cạn kiệt tình yêu của hắn từng chút một. Hắn thậm chí không biết lý do tại sao hắn cứ nhượng bộ là vì tình yêu hay vì hắn cho rằng mình yêu cậu. Những chuyện vụn vặt dường như xóa sạch tất cả, kể cả tình yêu, đặc biệt là tình yêu của hắn đã trở thành gánh nặng cho đối phương. Ở bên hắn thực tế sẽ khiến mức sống của Kiều An bị hạ thấp, cho dù có bắt đầu lại từ đầu thì hắn dường như không có cách nào có cậu được một căn nhà 5.000 mét vuông. Rốt cuộc họ cũng chia tay, sau khi chia tay, Lê Thư Dương nhân cơ hội ra nước ngoài phát triển, từ đó hắn lao vào làm việc. Trong nhiều năm, ngày này qua ngày khác, cuộc sống của Lê Thư Dương không có gì khác ngoài công việc, hắn đã hy sinh gần như mọi nhàn hạ giải trí để hoàn thành hết thử thách nghề nghiệp này đến cái khác. Hắn thoáng chốc cũng muốn làm một người giàu có tiêu tiền như nước. Hắn cũng  có thể mua được một biệt thự lớn, mua quần áo trị giá năm sáu con số mà không cần chớp mắt.      Đôi khi,  hắn cũng ngây thơ nghĩ rằng, nếu ngay từ đầu hắn là một thanh niên giàu có như Kiều An, có thể cùng nhau bàn về nhà cửa, xe hơi sang trọng thì sẽ không chia xa nhau. Hắn cũng tưởng rằng khi trở nên nổi tiếng, hắn có thể rút rất nhiều tiền giấy trong ngân hàng như trên TV, rồi ném từng tờ tiền một vào khuôn mặt kiêu ngạo của Kiều An. Nhưng trước khi hắn có thể thực hiện được mong muốn trở thành một người giàu có và kiếm được nhiều tiền như vậy thì bất ngờ gặp được người này. Thật khó tin. Người đó xuất hiện trước mặt hắn. Cậu lời nói khéo léo và miệng luôn mỉm cười, giống như một cấp dưới có trình độ nhất. Nhưng hắn không thể nhìn thấu được. Trăm cách chế giễu mà Lê Thư Dương trước đó tưởng tượng ra, đều hóa thành một câu. Người này có biết tự chăm sóc bản thân hay không thì tại sao lại gầy như vậy?

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Màu sắc
TNC
TNC
TNC
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao