Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcK8c45qS

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

6. Trong một lần bảo vệ bác sĩ điều trị chính, tôi đã bị giặc ngoại xâm bắn vào cổ tay trái. Bác sĩ hữu ích hơn tôi, mạng sống có giá trị hơn tôi, vì họ có thể cứu rất nhiều người. Khi lấy mảnh đạn, tôi rất đau, vết thủng lớn trên cổ tay tôi chảy máu, nhưng tôi không kêu ca gì. Tôi nghe người ta kể rằng khi chết, anh ấy bị thương ở xương sườn và bị cứa vào bụng trong khi đâm kẻ thù. Trong cơn tuyệt vọng, anh ấy đã kiên quyết cho nổ một hộp lựu đạn, giết chết hơn chục tên giặc xung quanh mình. Người anh em mà anh ấy cứu bị mất một cánh tay, nắm lấy tay tôi và nói: "Anh Thiệu Minh, trên người anh ấy không có chỗ nào còn đầy đủ... Thịt thối và cháy xém. Nếu tôi không nhìn thấy anh ấy từ trước, tôi sẽ không nhận ra anh ấy. Nhưng lúc anh ấy hy sinh, anh vẫn giữ chặt bức thư tuyệt mệnh trong túi áo trước ngực mình…” ………. Sau khi rời tuyền tuyến, tôi trở về hậu phương để hỗ trợ. Tôi còn nhận nuôi một bé trai, người bé xíu do suy dinh dưỡng, nhãn cầu trợn ngược nhưng bé lại không quấy khóc. Mẹ bé đã chết trước khi nhìn thấy con mình và bà đã gửi đứa bé đó lại cho tôi. Tôi ôm đứa trẻ trong sự vụng về, và vào mùa đông năm đó, ánh mặt trời rực sáng, tôi nghĩ tới mong muốn của anh là sinh một bé nam một bé nữ, bé nam thì gọi là An - là An trong bình an. Cuộc sống ở hậu phương ổn định hơn nhiều so với tiền tuyến, với số tiền lương và đồ đạc trước đó, cộng với việc tôi thường xuyên đi phụ giúp bệnh viện, trường học và trồng một số loại rau cũng đủ để sống. Một hôm, An An về nhà khóc lóc, kéo tôi qua và hỏi: "Mẹ ơi, bố đâu rồi? Mẹ ơi, sao con không có bố." Chắc thằng bé đã nghe thấy được gì đó bên ngoài. Hôm đó tôi mang theo lương khô và tiền rồi dẫn An An đến nơi anh hy sinh. Đã 5 năm trôi qua rồi… Ở đây không có bóng dáng của khu vực bị địch chiếm đóng. Cũng không có bóng dáng của giặc ngoại xâm như trước. Mọi người dường như đã cảm nhận được mùi vị của sự chiến thắng. Cỏ dại bao phủ toàn bộ khu đất hoang, không có người ở, nhưng có sự sống ở khắp mọi nơi. “Mẹ, bố đâu rồi?” An An ngẩng đầu nhìn tôi. "Bố ở ngay đây." “Hả?” An An nhìn quanh, khó hiểu hỏi: “Ở đâu?” "Bố mặc gì ạ? Trông như thế nào?" “Bố mặc bộ quần áo giống như trong ảnh, gọi là quân phục, bố là quân nhân.” "Quân nhân là gì ạ?" "Là người lính... là những anh hùng diệt giặc ngoại xâm." "Anh hùng?" "Đúng, anh hùng. An An nên tự hào về bố, mọi người đều thích anh hùng." An An nhíu mày suy nghĩ một cách nghiêm túc. "Vậy thì làm sao con có thể trở thành anh hùng được hả mẹ?" Tôi nhìn bãi cỏ bất tận và những ngọn núi xanh mờ xa xa, nước mắt đầm đìa, hình như thấy bố đang đuổi Tô Hàng trốn học bằng tấm ván tre, thấy bố không bắt được, nó tự hào, chạy về phía tôi. Dường như tôi cũng nhìn thấy Từ Thiệu Minh của tôi đang trào nước mắt, mặc một bộ quân phục và miệng ngậm một ngọn cỏ. Từ Thiệu Minh đúng là một kẻ nói dối! - Anh đã không về nhà mà cũng chẳng thấy xác… Tôi tan nát cõi lòng, trong tôi như có một người khóc thét lên, thần ma quỷ quái đều nghe được, nhưng trên mặt chỉ hiện lên một tia buồn bã. Thằng bé lí nhí nói: "Anh hùng cũng chỉ là một người bình thường, nhưng bỗng một ngày, anh ta có người mà anh ta muốn bảo vệ, vì vậy anh ta trở thành một anh hùng."

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Màu sắc
TNC
TNC
TNC
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao