Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhZtR0ImH

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời cuối cùng

Có một cảnh thường xuất hiện trên TV bây giờ, đó là trong Chiến tranh chống Nhật, chỉ cần một nhân vật nói "hãy trở lại và ta sẽ kết hôn" hoặc nhìn thấy một bức ảnh của một cô gái mình yêu trên tiền tuyến, chắc hẳn ai đó sẽ nói [Nhìn này, chắc chắn sẽ chết] hoặc [Cảnh báo tử thần] hoặc [Đánh cược mười gói thanh cay, chắc chắn không quay trở lại] ,... Tề Lộc cảm thấy đây chỉ là một phân đoạn trong phim truyền hình, người lính này và những người khác đang suy nghĩ về từng khoảnh khắc. Và, cái chết của một anh hùng diễn ra chậm rãi như thế này? Thật nực cười phải không? Một số người nói rằng cô ấy rất nghiêm túc. Nhưng cô vẫn cảm thấy rằng bất hạnh và sự vĩ đại của một thời đại không nên trở thành cái mà người ta gọi là "trở ngại" Để đến sự thịnh vượng thì đều bước qua con đường trải bằng máu, tất cả những ai đi trên con đường này đều phải kính nể và biết ơn. Ví dụ, lần trước khi về nhà, cô ấy nhìn thấy một cựu chiến binh thời chiến tranh trong một bộ phim tài liệu. Đứng trước máy quay, ông ấy hầu như không có răng, môi mím vào trong và làn da nâu ấy có những vết đồi mồi, trông thật gầy gò. Cặp kính hoa được đặt trên sống mũi, và ông ấy chào một cách nghiêm trang và tử tế. Khi phóng viên hỏi tình hình lúc đó như thế nào, người cựu chiến binh rơm rớm nước mắt, ngơ ngác đưa tay lên, nghẹn ngào nói: “Những người chết… tôi đếm không xuể, đều là xác chết, may mắn lắm mới có một người còn sống… Trời ạ, chỉ trong nháy mắt đã biến mất... " Cho dù chỉ là một vài câu, không cần sửa đổi câu từ, cũng không cần dùng từ ngữ khó hiểu cũng khiến cảm giác khó chịu, vướng víu ập đến mà không hề chuẩn bị trước. Cô cho rằng thời đại hòa bình này không nên để các diễn viên, giao thông, thú vui, chủ nghĩa ích kỷ ảnh hưởng đến bản thân. Vì con người trong thời đại hòa bình chưa từng trải nên rất cần tình cảm máu mủ, gia đình, đất nước. Nếu không, quốc gia sẽ bị hủy diệt bởi chính tay mình mà không cần đến kẻ thù hoặc nếu một ngày nào đó chiến tranh lại tiếp tục. Tề Lộc nhớ tới trước khi bà cố mất, người đã nắm tay ông nội, hai thế hệ tóc hoa râm đều rơi lệ. Con cái luôn là trẻ con trong mắt cha mẹ. Bà cố sờ lên đầu của ông nội và nói: "Con trai, đừng khóc, cha của con là anh hùng. Mẹ đi tìm ông ấy để hưởng phúc đây!" Bà cố nói rằng ông cố luôn nghe lời bà khi ông còn trẻ, và lần duy nhất ông không nghe lời bà là trong đám tang. Ông nội vẫn khóc, khóc nấc lên, tay run run đưa ảnh của hai cụ vào quan tài, miệng lẩm bẩm “Mẹ hưởng hạnh phúc đi…". Tề Lộc đã xem bức ảnh đó, đã nhiều năm như vậy, nhưng bà cố vẫn bảo quản nó rất tốt. Cô vẫn nhớ bố mẹ cảnh báo cô rằng không được cầm vào bức ảnh quá lâu. Bố kể, ngày xưa bà cố cũng không dám đụng vào vì sợ phai màu, khăn gói hết lớp này đến lớp khác, mở ra xem chỉ biết nhìn thôi. Sau này có điều kiện, trên bức ảnh được đặt một lớp phim, bà cố mới dám động tay vào bức ảnh hết lần này đến lần khác. Tề Lộc nhớ tới lần đầu tiên xem ảnh, cô cảm thấy bà cố đúng là quá đẹp, ông cố tuy không nhìn rõ hình dáng nhưng trông cũng đẹp lắm. Nếu không thì bố sẽ không nói: “Một số người trong bốn tháng còn chân thành hơn người trong bốn mươi năm.” Trong ấn tượng của tôi, bà cố rất thích cười, thích cắm hoa nghinh xuân trên kẹp tóc. Trong nhà cũng có một phòng đọc đủ loại sách, sách lịch sử, nghệ thuật, chiến tranh, tiểu thuyết... Mỗi khi đọc sách, bà cố của tôi thường lấy bức ảnh đó ra, đọc cuốn sách và sau đó nhìn vào bức ảnh. Khi Tề Lộc đang đọc truyện của Kim Dung và để quên cuốn sổ nhỏ trong phòng làm việc, khi đi lấy đã nhìn thấy bà cố đang nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên cuốn sách. Cô lấy lại cuốn sách và lật đến trang có sợi dây màu đỏ bị mắc kẹt - trang đó được viết: “một khi nhìn thấy Dương Quá, sẽ nhớ mãi cả đời.” Có lẽ nó giống như những gì ông nội nói - bà cố đã sống hơn 90 năm, nhưng thực ra bà vẫn giữ những ký ức của mình trong bốn tháng. Tuy nhiên, chính nhờ bốn tháng đó đã nâng đỡ bà, người phụ nữ và cả một đại gia đình qua hàng chục năm thăng trầm. “Tại sao lại là mã cách khỏa thi (da ngựa bọc thây)” Tề Lộc bị tiếng xì xào của bạn cùng bàn thu hút, vừa định thần lại thì lại nghe bạn cùng bàn tiếp tục than thở, "Không phải vừa bọc vừa bày ra sao? Còn bắt tôi chép cả bài thơ? Đúng là vô nhân đạo mà…” Có một vài nam sinh đánh nhau trong hành lang, bạn cùng bàn vẫn đang chép bài trong khi phàn nàn. Thầy giáo đã vào lớp và bắt đầu viết lên bảng đề mục của bài học, một số bạn trong lớp đang vươn vai, một số đang ngủ bù, một số lại uống nước... Cô đứng thẳng lưng và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ - bầu trời xanh và mây trắng, tiếng chim và côn trùng ríu rít, những cây ô rô và cây si được cắt tỉa cẩn thận, một chùm hoa nhài nhỏ nở dưới gốc cây, những cánh hoa vàng tươi đung đưa, gió cũng hiu hiu. Đây là ngôi trường trong hoà bình mà ông cố luôn mong muốn nhưng lại chẳng thể chờ đợi được. Cô cúi đầu mỉm cười, mở trang sách lịch sử - Nhật Bản chính thức đầu hàng vô điều kiện trước các nước Đồng minh vào ngày 2/9/1945. Mỗi nét vẽ trong sử sách đều mang một nhiệt huyết cháy bỏng nhất. Đầu ngón tay lướt qua từng chữ rồi cô lặng lẽ đóng sách giáo khoa lại. Có lẽ, đây là ý nghĩa của sự hy sinh, những người đã ra đi, sự hy sinh của họ đổi lấy sự tái sinh dân tộc và sự nhiệt huyết bây giờ. Tất cả là như thế đấy. (Hoàn)

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Màu sắc
TNC
TNC
TNC
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao