Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g3D8zVPfQ

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Cảm giác nơi hai người tiếp xúc như có lửa đốt. Chẳng màng tôn ti lễ nghi, ta lộn người một cái thoát khỏi sự khống chế của hắn. Lý Kiệm hừ lạnh bất mãn: "Ta biết ngay bấy lâu nay ngươi đều nhường ta mà. Ngươi còn dám nhường nữa, cẩn thận ta..." Lời đe dọa của hắn chưa kịp thốt ra thì có tiếng thông báo quen thuộc: "Hoàng thượng, thủ vệ Nghi Thành là Hoắc Sinh cầu kiến." Hoắc Sinh là tướng thủ thành Nghi Thành, mà Nghi Thành chính là điểm dừng chân cuối cùng của chúng ta. Các thành trì ngoài Nghi Thành đều đã bị quân Hồi Hợp chiếm đóng. Hoắc Sinh là đại tướng thủ thành, không ở lại trấn giữ mà nửa đêm chạy tới đây làm gì? Đang suy nghĩ thì một nam nhân râu ria, lấm lem bùn đất bước vào trướng: "Thần, tướng lãnh thủ thành Nghi Thành Hoắc Sinh, bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." "Bình thân. Hoắc tướng quân đêm khuya tới đây có chuyện gì?" Theo hành trình, ngày mai chúng ta mới tới Nghi Thành, nếu muốn gặp thì để mai cũng được, hắn chọn đêm nay chắc chắn là có điều muốn nói. Hoắc Sinh liếc nhìn ta, do dự không nói. Ta đảo mắt, biết ngay lại là cái trò "hậu cung không được can chính", định đứng dậy rời đi thì Lý Kiệm giữ ta lại, bảo Hoắc Sinh: "Hoàng hậu cũng như chính trẫm, có chuyện gì cứ nói thẳng đi." Kinh ngạc vì sự tín nhiệm của hắn, ta há hốc mồm. Thế nhưng chưa kịp cảm động, câu tiếp theo của Hoắc Sinh đã khiến ta ước gì mình không có mặt ở đây: "Thần hoài nghi Chinh Tây đại tướng quân có cấu kết với quân Hồi Hợp, xin Hoàng thượng triệt tra!" Ta... Lý Kiệm... Lý Kiệm nhanh chóng khôi phục thần sắc, nạt lớn: "Quốc trượng là nguyên lão tam triều, lương đống của quốc gia, Hoắc tướng quân thận ngôn!" Hoắc Sinh phản bác: "Hoàng thượng hãy nghĩ kỹ, quân Hồi Hợp năm ngày phá ba thành, chứng tỏ rất am hiểu bố phòng biên giới, trong triều ắt có tai mắt!" Điểm này đúng là trùng khớp với suy nghĩ của ta, nhưng ta không tin phụ thân mình lại làm chuyện bán chúa cầu vinh. Ta nói: "Đại thần biết rõ bố phòng trong triều tuy ít nhưng không chỉ có phụ thân ta, sao ngươi lại chỉ hoài nghi ông ấy?" "Bởi vì Nghi Thành chưa thất thủ." "Ý ngươi là sao?" Hoắc Sinh ngắn gọn: "Thần là bộ hạ cũ của Quang Minh tướng quân." Nghe đến đây ta lập tức hiểu ra, còn Lý Kiệm thì hơi ngơ ngác. Ta ghé tai hắn giải thích: "Quang Minh tướng quân là đối thủ không đội trời chung với phụ thân ta." Lý Kiệm nhìn Hoắc Sinh: "Vậy thì liên quan gì đến Nghi Thành? Chẳng lẽ bản đồ bố phòng ngươi đưa cho Quốc trượng là giả, đưa cho người khác là thật sao?" Hoắc Sinh thản nhiên: "Hoàng thượng anh minh, đoán một phát trúng ngay." Lý Kiệm: "..." Hoắc Sinh tiếp tục: "Thần nghe nói Chinh Tây đại tướng quân đã ra sức khuyên ngài ngự giá thân chinh, e rằng ông ta có mưu đồ khác. Thần đêm khuya tới đây chính là vì việc này." Lý Kiệm xua tay: "Được rồi, trẫm biết rồi. Còn chuyện gì nữa không? Không có thì lui đi." Hoắc Sinh cung kính hành lễ: "Mấy ngày qua quân Hồi Hợp luôn dàn trận ngoài thành, e rằng ngày mai sẽ phát động tấn công. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, xin Hoàng thượng cẩn trọng." Lý Kiệm mất kiên nhẫn gật đầu. Hoắc Sinh rời đi, trước khi đi còn nhìn ta một cái đầy cảnh cáo. Lý Kiệm vỗ vỗ tay ta: "Người này từng là hộ vệ thân tín của Tứ hoàng tử, lời của hắn không thể tin hoàn toàn." Lại là Tứ hoàng tử. Ta hoàn hồn: "Nhưng hắn nói phụ thân ta... Hai ta đêm đêm nằm chung giường, nếu Quốc trượng muốn hại ngươi, chỉ cần nửa đêm ngươi một chưởng đánh chết ta là được, cần gì phải lừa tới biên quan để giết?" Mặt ta đỏ bừng: "Ngươi là ngươi, phụ thân ta là phụ thân ta, sao có thể gộp làm một! Hơn nữa, ta ngủ cùng ngươi là để bảo vệ ngươi, ngươi đừng có nghĩ lung tung!" Hôm sau, đúng như Hoắc Sinh dự đoán, quân Hồi Hợp tấn công. Khi chúng ta tới Nghi Thành thì chiến sự đã nổ ra ác liệt. Lý Kiệm thay triều phục, giữa tiếng hô vang trời của binh sĩ, hắn hiên ngang bước lên thành lâu. Ta theo sát phía sau, cảnh giác quan sát xung quanh. Khoảnh khắc Lý Kiệm đứng trên thành, sĩ khí quân ta bùng lên như lửa gặp dầu, còn binh sĩ Hồi Hợp đối diện thì hoảng loạn thấy rõ, đội hình bắt đầu rối loạn. Nội thị cung kính dâng lên một cây trường cung, Lý Kiệm đón lấy rồi giao thẳng cho ta. Ta tuy ngạc nhiên nhưng vẫn thuận tay nhận lấy. Giương cung lắp tiễn, nhắm thẳng vào một tên lính Hồi Hợp mặc giáp trụ hoa lệ trên chiến trường. Tiếng dây cung bật ra, bách phát bách trúng. Lý Kiệm nhướng mày, nội thị bên cạnh lập tức gào to: "Trúng rồi! Trúng rồi! Hoàng hậu nương nương bắn trúng rồi! Hoàng hậu nương nương anh minh thần võ, bách phát bách trúng!" Lý Kiệm vỗ tay khen ngợi: "Làm tốt lắm, không ngờ Hoàng hậu còn có tài bắn xuyên lá cách trăm bước." Có lẽ thấy sắc mặt ta khác thường, hắn hạ giọng: "Sao thế? Tay run dữ vậy?" Ta nén cơn thúc giục muốn lau mồ hôi, cũng hạ giọng đáp: "Cả đời ta chưa từng giết người." Lý Kiệm nhìn ta, ánh mắt tràn đầy kiên định và ôn nhu: "Đừng sợ, có ta ở đây." Giọng hắn trầm thấp ôn hòa, len lỏi qua tiếng giết chóc vang trời, rót thẳng vào tai ta. Ta nhìn sâu vào đôi mắt hắn, thâm thúy như vực thẳm không đáy khiến người ta không tự chủ được mà lún sâu vào. Tiếng hoan hô đánh thức ta, nhìn xuống chân thành, binh sĩ Hồi Hợp đang vứt giáp bỏ chạy như chó nhà có tang. Nội thị reo lên: "Hoàng thượng, nương nương mau nhìn kìa, Hồi Hợp lui quân rồi!" Lý Kiệm hừ nhẹ một tiếng, dắt tay ta xuống thành. Hoắc Sinh cùng vài tướng lĩnh nghênh đón, báo cáo chiến huống. Đoạn, hắn có vẻ khác thường nói với ta: "Chinh Tây đại tướng quân bị thương rồi, nương nương có muốn đi thăm không?" Ta giật mình: "Bị thương? Ông ấy chẳng phải đi cùng chúng ta sao? Sao lại bị thương được?"

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Màu sắc
TNC
TNC
TNC
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao