Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcK8c45qS

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 2: Cậu có muốn cùng tớ về không?

Buổi trưa, ánh nắng hắt qua khung cửa sổ, chiếu lên mái tóc nâu sẫm của Phó Tư Dật. Thẩm Trì An khẽ liếc nhìn — không phải cố ý, chỉ là ánh mắt cậu tình cờ dừng lại ở đó. Người bên cạnh đang cúi đầu viết gì đó vào vở, nét chữ gọn gàng, đều đặn đến lạ. “Cậu chép nhanh thật.” Giọng nói vô thức bật ra khỏi môi Thẩm Trì An. Ngay sau đó, cậu hơi khựng lại — bản thân vốn không hay nói chuyện trước. Phó Tư Dật ngẩng đầu lên, ánh mắt cong nhẹ: “Vậy tớ chép hộ cậu nha, được không?” Thẩm Trì An im vài giây, rồi khẽ lắc đầu. Cậu không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại lạ lắm — có chút ngượng, có chút ấm. Lần đầu tiên, cậu để người khác bước vào “khoảng yên tĩnh” của mình. ⸻ Giờ ra chơi, lớp ồn ào hơn thường lệ. Vài bạn rủ nhau xuống căn-tin, vài người kéo nhau đi mua nước. Phó Tư Dật cũng đứng dậy, quay sang hỏi: “Cậu có muốn đi cùng không, Thẩm Trì An?” “Không… tớ không đói.” “Thế à? Vậy tớ mang gì lên cho cậu nhé, uống gì?” Thẩm Trì An hơi sững người. Đã lâu rồi cậu không nghe ai hỏi han kiểu đó. Giọng Phó Tư Dật không có chút ép buộc nào, chỉ mang cảm giác tự nhiên và nhẹ nhàng như thể hai người đã thân từ trước. “…Cà phê sữa.” “Ừ, chờ tớ chút nha.” Phó Tư Dật cười rồi rời đi. Ánh nắng buổi trưa vẫn chiếu lên bàn học, nhưng Thẩm Trì An lại thấy hôm nay nó khác. Không quá chói, mà dịu — giống nụ cười của người mới ngồi cạnh cậu. ⸻ Chiều tan học, cổng trường đông nghẹt học sinh ra về. Phó Tư Dật vừa đeo balo vừa quay đầu tìm kiếm, thấy Thẩm Trì An đang bước ra một mình. Cậu liền chạy lại hỏi: “Cậu đi bộ về à?” “Ừ.” “Nhà tớ cũng gần đây, đi chung nhé?” Thẩm Trì An hơi khựng lại, định từ chối — nhưng rồi nhìn thấy ánh mắt Phó Tư Dật, lại chỉ mím môi gật nhẹ. Hai người đi song song dọc con đường nhỏ sau trường. Lá bàng rơi theo gió, vạt nắng trải dài trên mặt đất. “Trường này không tệ đâu,” Phó Tư Dật nói, giọng mang chút vui vẻ, “chỉ cần cậu tìm được lý do để thích nó.” “Lý do à?” “Ừ. Ví dụ như… một người nào đó chẳng hạn.” Thẩm Trì An ngẩn người, chưa kịp đáp, thì Phó Tư Dật đã bật cười nhẹ. “Đùa thôi. Nhưng biết đâu, mai cậu lại thấy vui hơn thì sao?” Cậu ta bước đi trước, nắng vàng đổ lên vai áo trắng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Thẩm Trì An khẽ siết quai cặp, nhìn theo bóng lưng ấy — và lần đầu tiên, cậu thấy lòng mình khẽ rung lên, như nắng khẽ chạm qua tim.  ⸻ Buổi chiều mùa thu, nắng vẫn còn vương trên sân trường. Tiếng ve cuối mùa hòa với âm thanh xôn xao của học sinh tan học, tạo thành bản nhạc quen thuộc mà Thẩm Trì An đã nghe suốt bao năm — chỉ khác là hôm nay, cậu không đi một mình. Hai người đi song song, không ai nói gì. Phó Tư Dật khẽ đung đưa túi đồ uống trên tay, tiếng nhựa va nhau khẽ leng keng. “Cà phê sữa này hơi ngọt, nhưng chắc hợp với cậu.” Thẩm Trì An cúi đầu, nhận lấy ly nước. “…Cảm ơn.” “Cậu ít nói thật đấy.” “Không phải ai cũng đáng để nói chuyện.” “Thế tớ thì sao?” Phó Tư Dật hỏi, nửa trêu nửa thật. Thẩm Trì An hơi khựng, liếc qua — ánh nắng chiếu lên mặt Phó Tư Dật, phản chiếu trong đôi mắt cậu ta thứ ánh sáng dịu dàng đến lạ. Cậu không trả lời, chỉ mím môi, bước chậm lại. Phó Tư Dật không đợi đáp, chỉ cười. Cậu hiểu, người kia không lạnh lùng đâu — chỉ là chưa quen mở lòng thôi. ⸻ Trên đường về, họ đi ngang qua công viên nhỏ, nơi có hàng cây bàng già đang rụng lá. Một chiếc lá vàng rơi xuống vai áo trắng của Thẩm Trì An. Phó Tư Dật giơ tay gỡ giúp, động tác khẽ thôi, nhưng đủ khiến tim người kia lỡ nhịp. “Cậu ở khu nhà nào thế?” “Đoạn gần phố Cổ Tân.” “Ồ, vậy gần nhà tớ rồi. Mai đi cùng nhé?” Thẩm Trì An khẽ chau mày, nhưng giọng nói của Phó Tư Dật lại nhẹ như gió, không gượng ép, không giả tạo — khiến cậu không thể nói “không”. “…Tùy.” Chỉ một từ, nhưng khiến Phó Tư Dật bật cười. “Tùy à? Ừ, tớ sẽ hiểu là đồng ý.” ⸻ Về đến đầu ngõ, họ dừng lại. Trời đã chuyển hồng nhạt, những tia nắng cuối ngày vắt ngang qua mái tóc cả hai. Phó Tư Dật quay người lại, nói chậm rãi: “Ngày đầu đến trường mới, thật may vì được ngồi cạnh cậu.” Thẩm Trì An im lặng, không đáp. Nhưng khi cậu quay lưng đi, khóe môi lại khẽ cong — một nụ cười mơ hồ đến chính cậu cũng không nhận ra ⸻ Đêm xuống. Trên bàn học, cuốn vở hôm nay vẫn còn trang giấy chép dang dở, chữ của hai người xen lẫn nhau. Một hàng chữ ngay ngắn ở mép vở, là nét chữ của Phó Tư Dật: “Ngày mai, tớ vẫn sẽ mua cà phê sữa. — PTD” Thẩm Trì An nhìn dòng chữ ấy rất lâu, trước khi khẽ gấp vở lại, tim cậu… bỗng thấy ấm. “Cậu hỏi lý do khiến tớ muốn đến trường ư? Có lẽ… chính là vì tớ biết, cậu cũng sẽ ở đó.”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!