Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhZtR0ImH

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ngày gặp lại. Tôi là nhân viên bảo vệ tại buổi biểu diễn của Thẩm Ngạn. Trên màn hình lớn, ngũ quan mang nét lai của Thẩm Ngạn được phóng đại vô số lần. Mỗi cử chỉ điệu bộ của hắn đều toát lên sự điềm tĩnh và đầy sức hút của một ngôi sao hàng đầu. Tiếng la hét trong sân vận động vang lên liên tiếp, cơn mưa phùn cũng không thể dập tắt được sự nhiệt tình của người hâm mộ. Tôi đứng ở góc xa nhất, thỉnh thoảng lại thay đổi tư thế đứng. Thực ra việc bảo vệ không khó, chỉ cần đứng đủ vài tiếng đồng hồ là được. Nhưng cứ vào ngày mưa, cái chân què của tôi lại đau âm ỉ. Chỉ riêng việc đứng thôi đã như kim châm vào xương tủy. Tôi lấy thuốc giảm đau ra, nuốt một viên. Hồi trước bác sĩ nói tôi đã bắt đầu kháng thuốc, cần phải đổi sang loại thuốc nhập khẩu. Tôi sờ sờ vài trăm tệ còn lại trong túi. Thôi bỏ đi, không có tiền đổi. Giọng hát của Thẩm Ngạn vẫn quyến rũ như xưa, đầy vẻ đặc trưng không lẫn vào đâu được. "Hầy, sớm biết cậu ta sẽ phát đạt như vậy, năm năm trước đã giữ lại chút tiền cho mình rồi..." Bài hát cuối cùng là một bản tình ca Thẩm Ngạn từng hát cho tôi nghe. Tôi vểnh tai chăm chú lắng nghe. Nhưng lại phát hiện bài hát này được hắn hát một cách lạnh lùng. Toàn là kỹ thuật, chẳng có chút cảm xúc nào. Uổng công tôi đã vắt óc suy nghĩ để viết ra những lời ca đó. Buổi biểu diễn kết thúc, không gian trở lại tĩnh lặng. Tôi đeo khẩu trang, bước thấp bước cao đi về phía hậu trường. Đến chỗ thanh toán tiền lương, đội trưởng bảo vệ vẻ mặt khó xử: "Thích Giản, hai trăm tệ này tôi không thể kết toán cho cậu được..." "Ý anh là sao?" Đội trưởng gãi đầu: "Cậu bị tàn tật, vốn dĩ không phù hợp yêu cầu, ầy... tôi nói thật với cậu nhé, cậu đắc tội với ông chủ lớn ở trên rồi." Lúc này, phía sau vang lên một chuỗi tiếng bước chân. Như tiếng chuông gọi hồn, càng lúc càng gần. Đồng tử tôi co rụt lại, không thèm ngoảnh đầu mà bỏ chạy về phía trước. Dáng vẻ đi khập khiễng nhếch nhác đến cực điểm, khiến người ta liên tục ngoái nhìn. Chỉ còn cách cửa một bước chân, cổ tay tôi bị nắm chặt lấy. "Thích Giản, lại muốn trốn?" Giọng nói của Thẩm Ngạn như Diêm Vương, khiến tôi lạnh toát cả người.

Bình luận (1)

Đăng nhập để bình luận

KhởiKhởi

Thật thương cho thụ chịu nhiều khổ như vậy mà gặp công chẳng ra gì lúc đầu thì bỏ thụ để lấy danh lấy tiền để thụ bị đánh gẫy chân vì công thụ để hết tiền cho công rồi ra đi tay trắng phải lết thân tàn tật kiếm sống trong suốt thời gian dài công bt thụ gặp khó khăn phải làm việc bẩn mệt thụ từ ngươi vui vẻ tự tin hy vọng thành 1 ng lo sợ nhút nhát bị nhục nhã bị sàm sỡ .còn công thì hưởng danh và tiền nhờ số tiền mà thụ để lại phát triển sự nghiệm hằng này xem thụ như hàng rẻ tiền sau thì có tiền có danh đủ rồi thì đi bổ tu che gấu thứ xấu xí của mình báng cách giả vờ thám tình để dụ thụ vào chòng và nhờ vào đó thay đổi dư luận thật thương thụ ở phút chót sém bị ng tập kích giết chết thì công ra cứu nhưng đâu bt đây đều là do công sắp xếp .sau này mik đoán chắn công sẽ thủ tiêu thụ dù sao công cũng ko yêu thụ ko đáng thụ trả giá nhiều như vậy