Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhZtR0ImH

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 19: Ngoại truyện:

Có tiền có thể giải quyết được phần lớn phiền muộn. Tôi dành vài năm để có được suất du học nước ngoài. Cũng đúng như Thẩm Ngạn mong đợi, tôi đọc rất nhiều sách, gặp gỡ rất nhiều người. Tôi lướt thấy video buổi hòa nhạc của Thẩm Ngạn. Bài hát cuối cùng luôn là một tiết mục cố định, sau khi Thẩm Ngạn giới thiệu người viết lời, hắn sẽ dịu dàng ôm guitar đàn hát. Fan đã quá quen với việc này rồi. [Hai cái người thần thánh này vẫn còn đang mặn nồng hả? Sến súa quá đi.] [Ai đó cài chế độ chống nghiện cho Thẩm Ngạn giùm cái, không phải cuối tuần trước hắn vừa mới bay sang châu Âu thăm 'anh rể' sao?] Có người qua đường lạc vào: [Hai người họ công khai rồi à? Chẳng lẽ fan Thẩm Ngạn không có ý kiến gì sao?] [Ý kiến gì tầm này nữa? Thích yêu thì cứ yêu đi, yêu xa mỗi lần gặp mặt là ra một bài hát mới, Thẩm Ngạn chịu khổ chút cũng không sao, dù sao với tư cách là fan qua đường, chúng tôi chỉ cần có nhạc hay để nghe là đủ rồi...] [Hì hì, 'anh rể' mà có thấy bình luận này thì làm ơn đá Thẩm Ngạn một lần được không? Hắn sẽ ra thêm được hẳn một album nữa đấy!] Tôi: "..." Coi Thẩm Ngạn như cái máy sản xuất nhạc bằng nỗi đau đấy à? Sau khi về nước, tôi mở một bệnh viện thú y. Vượng Tài đã già đến mức không thể đi lại, cần người bế trên tay. Cuối cùng nó qua đời trong vòng tay tôi, trông dáng vẻ rất thanh thản. Tôi và Thẩm Ngạn cùng chôn cất Vượng Tài. Sau cơn mưa trời lại sáng, trên bầu trời treo một dải cầu vồng. Tôi lấy ra một chiếc nhẫn, lồng vào ngón áp út của Thẩm Ngạn. "Thẩm Ngạn, lãng phí nửa đời người rồi, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, cậu có đồng ý không?" Nụ hôn của Thẩm Ngạn rơi xuống khóe môi tôi: "Tôi đồng ý." Tôi nếm được nước mắt của hắn, vị ngọt lịm.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!