Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhZtR0ImH

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Nửa giờ sau. Tôi mặc chiếc áo phông và quần jeans giặt đến bạc màu, bị lôi xềnh xệch đến bữa tiệc mừng công của Thẩm Ngạn. Người đại diện, chị Lâm, ngạc nhiên hỏi: "Thẩm Ngạn, vị này là ai?" "Thích Giản, bảo vệ của buổi hòa nhạc hôm nay. Dù chân què, đội mưa vẫn làm việc, rất tận tâm." Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán: "Đẹp trai thế kia mà lại chỉ là bảo vệ thôi sao..." "Thẩm Ngạn sao lại gọi một tay bảo vệ đến tiệc mừng công nhỉ?" "Ngốc thế, nhìn hai người này là biết có thù cũ rồi!" Thẩm Ngạn chỉ tay vào hàng rượu trên bàn, quyết tâm khiến tôi mất mặt. "Thích Giản, anh không phải rất thiếu tiền sao? Thế này đi, mỗi ly anh uống để chúc mừng tôi, tôi sẽ đưa anh mười nghìn tệ, thấy sao?" Mười nghìn tệ, đủ để tôi tích cóp hơn nửa năm trời. Tôi lê cái chân què lại gần bàn rượu, cười nói: "Được, tôi uống." Rượu có nồng độ cồn rất cao, mà cả ngày nay tôi chưa có gì vào bụng. Dạ dày bắt đầu trào lên vị chua, tôi không nhịn được mà thấy buồn nôn. Có người lộ vẻ không đành lòng, có người lại cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ một Thẩm Ngạn vốn luôn ôn hòa lễ độ lại đi làm khó một người tàn tật đến mức này. Đến ly thứ năm, dạ dày tôi đột ngột co thắt dữ dội, sắc mặt trắng bệch một cách bệnh tật. Thẩm Ngạn bỗng nhiên quát lớn: "Đủ rồi!" Tôi vẫn kiên trì ngửa đầu uống cạn giọt rượu cuối cùng, lau đi vệt nước bên khóe miệng. "Năm mươi nghìn hai trăm tệ, Thẩm tiên sinh chắc sẽ không nuốt lời chứ?" Ánh mắt Thẩm Ngạn tối sầm lại, hắn chuyển khoản cho tôi. Con số hiện lên dư ra hẳn mười vạn tám nghìn năm trăm hai mươi mốt tệ. Không sai một li so với số tiền tôi để lại cho hắn năm năm trước.

Bình luận (1)

Đăng nhập để bình luận

KhởiKhởi

Thật thương cho thụ chịu nhiều khổ như vậy mà gặp công chẳng ra gì lúc đầu thì bỏ thụ để lấy danh lấy tiền để thụ bị đánh gẫy chân vì công thụ để hết tiền cho công rồi ra đi tay trắng phải lết thân tàn tật kiếm sống trong suốt thời gian dài công bt thụ gặp khó khăn phải làm việc bẩn mệt thụ từ ngươi vui vẻ tự tin hy vọng thành 1 ng lo sợ nhút nhát bị nhục nhã bị sàm sỡ .còn công thì hưởng danh và tiền nhờ số tiền mà thụ để lại phát triển sự nghiệm hằng này xem thụ như hàng rẻ tiền sau thì có tiền có danh đủ rồi thì đi bổ tu che gấu thứ xấu xí của mình báng cách giả vờ thám tình để dụ thụ vào chòng và nhờ vào đó thay đổi dư luận thật thương thụ ở phút chót sém bị ng tập kích giết chết thì công ra cứu nhưng đâu bt đây đều là do công sắp xếp .sau này mik đoán chắn công sẽ thủ tiêu thụ dù sao công cũng ko yêu thụ ko đáng thụ trả giá nhiều như vậy