Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhZtR0ImH

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 9: Anh ta một hai bắt tôi ngồi xe anh ta

Chương 12: Chúng ta kết hôn đi. Cố Yến Chấp xã giao xong đã gần mười giờ hơn. Anh ở trên xe cẩn thận xem qua bản thảo hợp đồng điện tử do bộ phận pháp chế gửi tới vài lần. Về đến nhà, anh in nó ra ngay lập tức. HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN. Cố Yến Chấp lại xem qua bản hợp đồng giấy một lần nữa, xác định không có vấn đề gì, có thể đưa cho Úc Tinh Nhiên ký tên. Nhưng cứ thế mà đưa cho Úc Tinh Nhiên thì vẫn quá đột ngột. Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Yến Chấp ma xui quỷ khiến lại nhấp mở những đường link Thẩm Trình chia sẻ, học hỏi thêm chút đỉnh chắc chắn không sai. [Chương 1… Công chính và thụ chính chia tay nhiều năm, gặp lại nhau ở Cục Dân Chính. Thụ chính cũng không biết vì sao, rõ ràng công chính có lựa chọn liên hôn tốt hơn, lại cố tình chọn cậu, một người không thể mang lại bất kỳ sự trợ giúp nào cho anh ta. Chỉ vì họ đã từng là mối quan hệ thân mật nhất sao? Cậu không thể không thừa nhận, khi công chính lấy ra bản hợp đồng hôn nhân, bỏ qua tình cảm còn sót lại của cậu với công chính, mỗi điều kiện đưa ra trong bản hợp đồng đều vô cùng hấp dẫn. Thụ chính có một người mẹ bệnh tật, một người cha thích cờ bạc, một cô em gái còn đi học, và một gia đình rách nát. Và công chính đồng ý chi trả toàn bộ chi phí điều trị, giúp gia đình họ trả nợ cờ bạc, kèm theo cho cậu một bộ bất động sản, một chiếc xe, và vài mấy chục triệu tiền mặt.] Cố Yến Chấp thấy không thể hiểu nổi. Cha thụ chính nợ cờ bạc thì liên quan gì đến thụ chính? Thứ nhất, pháp luật không thừa nhận nợ cờ bạc, thứ hai không tồn tại trách nhiệm liên đới. Cố Yến Chấp nhíu mày đọc nửa chương, sau đó không chút do dự tắt đi. Đây là thế giới song song mà Thẩm Trình nói là tình huống tương tự sao? Nói đi nói lại… Với bộ dạng đúng lý hợp tình của Úc Tinh Nhiên khi gặp anh, nào có nửa điểm tương tự? Tuy nhiên… Cũng không phải hoàn toàn không chút gợi ý. Úc Tinh Nhiên không khốn cùng thất vọng như thụ chính trong tiểu thuyết, nhưng ai lại chê tài sản nhiều? Nếu Úc Tinh Nhiên từ chối, vậy chỉ chứng tỏ anh cho chưa đủ nhiều. Thỏa thuận phải sửa lại. 30 triệu và một căn nhà, cộng thêm cổ phần tập đoàn MX. Còn có cần bổ sung thêm gì không, anh cần phải suy nghĩ thêm. Huống hồ Thẩm Trình nói có lý, lỡ như có người đi trước anh một bước đưa ra điều kiện hấp dẫn, anh còn làm sao trả thù Úc Tinh Nhiên được? Vẫn là câu nói đó. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cố Yến Chấp cảm thấy anh cần nắm chặt thời gian tiếp xúc nhiều với Úc Tinh Nhiên hơn để hiểu được ý tưởng hiện tại của cậu. Anh tự tìm cho mình một cái cớ rất hợp lý, bằng khả năng hành động mạnh mẽ... Ngày hôm sau lúc tan tầm, anh thành công ké lên chiếc xe mới của Úc Tinh Nhiên. Úc Tinh Nhiên: "..." Nhìn Cố Yến Chấp không mời mà đến, hoàn toàn không có cảm giác ranh giới, Úc Tinh Nhiên nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được. "Tổng giám đốc Cố, ngài sao thế?" Cố Yến Chấp mặt không đỏ, tim không đập nói: "Hôm nay tài xế xin nghỉ." "Theo tôi được biết, tổng giám đốc Cố không chỉ có một tài xế." Cố Yến Chấp: "Vợ Tiểu Đổng sắp sinh rồi, tôi không thể cho cậu ấy nghỉ chăm vợ đẻ sao?" "Còn có anh Lưu." Cố Yến Chấp tiếp tục bịa đặt. "Chiếc xe mà anh Lưu lái về nhà hôm qua hôm nay bị cấm số, chờ anh ta bắt xe về nhà tôi, rồi lái xe tôi đến đón tôi, e rằng phải tám giờ tối." Úc Tinh Nhiên: "..." "Tuần trước trời mưa, tôi còn không chấp nhặt chuyện cũ đưa cậu về nhà. Giờ cậu tiện đường đưa tôi một lần, không quá đáng chứ?" Úc Tinh Nhiên: "?" Cái gì cơ? "Anh lặp lại lần nữa? Anh không chấp nhặt chuyện cũ?" Giọng Úc Tinh Nhiên đột nhiên lớn hơn vài phần. Cố Yến Chấp làm sao có thể đúng lý hợp tình mà nói vậy? Rốt cuộc là ai không chấp nhặt chuyện cũ? Cố Yến Chấp ý thức được mình đã chọc giận Úc Tinh Nhiên, dựa theo kinh nghiệm trước đây của anh, lúc này nói thêm một lời nào đều là đổ dầu vào lửa. Cho nên Cố Yến Chấp tự giác câm miệng, cũng tương đối tự giác thắt dây an toàn. Úc Tinh Nhiên đột nhiên tắt lửa. Cậu nhớ lại thời đại học. Sau khi bị cậu từ chối, Cố Yến Chấp cũng mặt dày mày dạn quấn lấy cậu như vậy. Cố Yến Chấp chờ một lát, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất. Úc Tinh Nhiên không thể nào bỏ xe mà đi, cho nên chỉ cần anh không xuống xe, Úc Tinh Nhiên tuyệt đối không ném anh lại. Quả nhiên… Úc Tinh Nhiên khởi động xe, mặc dù không nói một câu nào với anh. Cố Yến Chấp tạm thời xem đây là thắng lợi ngắn ngủi. Chỉ cần anh liên tục quan sát, nhất định có thể phát hiện nhu cầu của Úc Tinh Nhiên. Lái xe đi chưa bao lâu, gặp phải cảnh sát giao thông đang trong phiên trực kiểm tra xe. Trên đường rất nhiều xe bị chặn lại đậu sát lề, như là đang kiểm tra gì đó. Úc Tinh Nhiên đi theo chiếc xe phía trước tấp vào lề. Khi cảnh sát tới, cậu lấy bằng lái xe và giấy đăng ký xe từ hộp tỳ tay ra. Cảnh sát cúi đầu nhìn qua rồi trả lại cho Úc Tinh Nhiên, còn nhìn vào trong xe, không phát hiện điều bất thường sau đó cho đi. Úc Tinh Nhiên lại đặt giấy tờ vào hộp tỳ tay. Vừa định đóng lại, Cố Yến Chấp bỗng nhiên đưa tay ngăn cậu lại. "Gì vậy?" Cố Yến Chấp từ hộp tỳ tay lấy ra một hộp ba con sói. Úc Tinh Nhiên bị chiếc hộp đóng gói quen thuộc đó làm hoa mắt. Bỗng nhiên nhớ tới hai ngày trước Tống Dã đã mượn xe cậu. Cậu vừa định mở miệng giải thích, Cố Yến Chấp đã âm dương quái khí trước. "Du học sinh về nước quả thật không giống." Lời giải thích của Úc Tinh Nhiên nuốt trở lại. Lửa giận lại bùng lên: "Chuyện này không phiền tổng giám đốc Cố bận lòng." "Đời sống cá nhân của nhân viên quá hỗn loạn sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty, tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu." Cố Yến Chấp nói rất đường hoàng. Úc Tinh Nhiên cười một tiếng: "Cảm ơn tổng giám đốc Cố quan tâm, tôi có chừng mực." Cố Yến Chấp không tìm được lời nào để phản bác, như thể ngại bẩn lại ném hộp ba con sói chưa mở vào hộp tỳ tay. "Cậu quả thật không kén chọn tí nào." Úc Tinh Nhiên khựng lại. Cố Yến Chấp không nói rõ, nhưng cậu hiểu ngay lập tức. À, sự hiếu thắng nhàm chán của đàn ông. Cố Yến Chấp không để cậu vui, cậu cũng không để Cố Yến Chấp hài lòng. Úc Tinh Nhiên cười khẩy một tiếng. "Tổng giám đốc Cố, kích cỡ không quyết định được gì đâu. Kỹ thuật quá tệ thì cái gì cũng vô ích." Cố Yến Chấp: "... Ai tệ?" "Ai tiếp lời tôi thì chính là người đó." Úc Tinh Nhiên không chút để ý đáp lại. Cố Yến Chấp giận đến mức không nói thêm lời nào. Thấy anh chịu thiệt, Úc Tinh Nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái. Vui vẻ ngân nga ca hát, lái xe vào hầm đỗ xe. "Hôm qua... người đàn ông ngồi trên xe cậu là ai?" Cố Yến Chấp đóng cửa xe, đi theo Úc Tinh Nhiên vào thang máy. Úc Tinh Nhiên cảnh giác: "Anh hỏi chi?" "Tôi trùng hợp thấy, tùy tiện hỏi thôi." "Ừ." Úc Tinh Nhiên không chút để ý gật đầu: "Vì sao tôi phải nói cho anh biết?" "Tôi cũng không quá muốn biết." "Tốt nhất là vậy." Úc Tinh Nhiên cong cong mày mắt: "Thông thường tôi không thèm để ý chuyện gì thì sẽ không hỏi nhiều." Cố Yến Chấp rũ mắt cầm điện thoại, cũng không định trả lời vấn đề này. Úc Tinh Nhiên thấy chọc không ra kết quả, cũng lười tiếp tục. Thang máy rất nhanh đến. Hai người không nói một lời. Úc Tinh Nhiên lập tức ra khỏi thang máy. … "Chỉ vì chuyện này thôi á?" Thẩm Trình ngậm điếu thuốc, vẻ mặt khó nói hết nhìn người anh em tốt của mình. "Bây giờ hai người không còn quan hệ gì, cậu ấy quả thật không có nghĩa vụ phải nói cho cậu người đàn ông đó là ai." Cố Yến Chấp không phản ứng. Thẩm Trình lại nói: "Nhưng mà sao cậu không nói thẳng với cậu ấy?" "Cuốn tiểu thuyết tôi chia sẻ cho cậu, cậu không xem à? Hợp đồng hôn nhân nhà ai lại dài dòng như vậy? Chờ cậu hiểu rõ mọi chuyện, có khi Úc Tinh Nhiên đã quen người mới luôn rồi." "Cầm hợp đồng hôn nhân đến rồi ném thẳng trước mặt cậu ấy, nói cho cậu ấy biết cậu có thể cho cậu ấy những lợi ích gì. Làm ơn, hãy thể hiện một chút phong thái thường ngày của cậu trên bàn đàm phán coi, cậu cứ xem chuyện này như một cuộc hợp tác ấy!" "Nếu cậu ấy không đồng ý?" Cố Yến Chấp hỏi. "Trước đây cậu không phải thề thốt cam đoan à, sao tự dưng lại không tự tin?" "Không đồng ý cũng bình thường. Các công ty khác tìm cậu nói chuyện hợp tác, đâu phải nhà nào cậu cũng đồng ý." Cố Yến Chấp trầm tư vài giây: "Tôi phải về." "Khoan đã? Không phải mới ra đây sao?" Thẩm Trình nhìn ly rượu chưa uống một ngụm nào: "Cậu đi đâu?" "Tìm Úc Tinh Nhiên." "Mặc dù tôi bảo cậu nắm chắc thời gian, nhưng cũng không cần gấp gáp đến vậy chứ?" Cố Yến Chấp đã cầm áo khoác đi ra ngoài. … Khi chuông cửa vang lên, Úc Tinh Nhiên vừa mới tắm rửa xong đi ra. Giờ này, ai tìm cậu? Tống Dã và Kiều Hướng Nam sẽ không đánh úp như thế, mỗi lần tìm cậu đều nói trước. Trừ hai người họ, Úc Tinh Nhiên không thể nghĩ ra là ai. Nhưng biện pháp an ninh của khu này rất tốt, người không phải là hộ gia đình của khu thì không được thả vào một cách tùy tiện. Ngay cả cơm hộp và chuyển phát nhanh đều do người của ban quản lý tòa nhà đích thân đưa tới cửa. Úc Tinh Nhiên không quá cảnh giác, tóm lại không phải vào nhà cướp bóc là được. Không hề phòng bị, Úc Tinh Nhiên một tay đẩy cửa ra, đột ngột đối diện với đôi mắt đen như mực của Cố Yến Chấp. Rầm một tiếng. Cánh cửa đóng lại. Cố Yến Chấp chỉ kịp thoáng nhìn thấy một góc áo choàng tắm. Anh nhíu mày, Úc Tinh Nhiên mặc như vậy mà đi mở cửa? Một lát sau, cửa lại lần nữa mở ra. Cố Yến Chấp sợ Úc Tinh Nhiên lại nhốt anh ở ngoài cửa, nên khi cửa vừa mở ra, anh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay nắm cửa. Anh cũng không muốn nhìn lung tung, nhưng chiếc áo choàng tắm trên người Úc Tinh Nhiên mặc hơi lỏng lẻo, anh lại cao hơn Úc Tinh Nhiên nửa cái đầu. Rũ mắt xuống là có thể thấy hai điểm hồng hồng ẩn sau lớp áo choàng tắm. Cố Yến Chấp mặt nóng lên vài phần. Trước kia không phải là chưa từng thấy, thậm chí còn từng sờ, từng cắn, nhưng ba năm không gặp, bỗng nhiên có vài phần lạ lẫm khi gần người quen. Anh ho nhẹ một tiếng, dời mắt đi. "Có chuyện muốn nói với cậu, bây giờ tiện không?" Ngữ khí của Cố Yến Chấp quá đỗi nghiêm túc, đến nỗi Úc Tinh Nhiên cảm thấy đây sẽ là một chuyện rất nghiêm trọng. Nhưng cậu và Cố Yến Chấp có chuyện gì nghiêm túc để nói chứ? Chẳng lẽ lương tâm Cố Yến Chấp phát hiện, đột nhiên muốn cho cậu một khoản tiền chia tay? "Chuyện gì?" "Tôi có thể vào trong nói không?" Úc Tinh Nhiên do dự một chút, vẫn để Cố Yến Chấp vào. Cố Yến Chấp không thể nào giận quá hóa điên đến đánh cậu một trận chứ? Trước kia cậu từng thấy Cố Yến Chấp đánh nhau, mỗi quyền đánh đến Úc Tinh Nhiên nhìn thấy mà đau hộ. Nhưng hiện tại Cố Yến Chấp đã không còn là thiếu niên hỗn láo như trước nữa. Sau khi vào đại học, cậu hiếm thấy Cố Yến Chấp nổi loạn lắm. Trừ trên giường. Cố Yến Chấp lập tức đi vào trong, cũng không cần Úc Tinh Nhiên tiếp đãi, đi thẳng đến sô pha trong phòng khách. Bộ dạng quen cửa quen nẻo, cực kỳ giống ở nhà mình. Úc Tinh Nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ họ cùng một kiểu căn hộ, chỉ khác tầng lầu, bố cục khẳng định tương tự. Úc Tinh Nhiên thấy Cố Yến Chấp đã ngồi xuống, cũng dứt khoát ngồi xuống chiếc sô pha đơn bên kia, theo thói quen khoanh chân. Cố Yến Chấp theo bản năng nghiêng người, anh không muốn vô tình phát hiện Úc Tinh Nhiên đang mặc quần lót màu gì. Trước đây Úc Tinh Nhiên cũng vậy, cậu thích ngồi xếp bằng, hoặc nằm ngửa, gác chân lên lưng sô pha chơi điện thoại. Úc Tinh Nhiên không ý thức được suy nghĩ của Cố Yến Chấp đang trôi xa, mở miệng hỏi anh: "Có thể nói rồi chứ?" Cố Yến Chấp khựng lại: "Chúng ta kết hôn đi." Úc Tinh Nhiên: ????? Chương 9: Anh ta một hai bắt tôi ngồi xe anh ta. "Tôi..." Đoạn Bạch không biết câu nói nào đã chọc giận Cố Yến Chấp. Rõ ràng hắn chưa nói gì cả. "Tôi chỉ đồng ý với tổng giám đốc Đoạn bảo vệ cậu một thời gian, nhưng không có nghĩa là cậu có thể cố ý làm càn trong công ty." Thư ký Lâm đi tới, dùng ánh mắt tỏ vẻ thấu hiểu, nói với Đoạn Bạch: "Tiểu thiếu gia Đoạn, phiền cậu đưa thẻ thang máy cho tôi." Đã có nhân viên đi qua đưa mắt nhìn, sắc mặt Đoạn Bạch xanh trắng, hắn cắn môi giao thẻ thang máy ra. Cuối cùng, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, hắn mặt đỏ tai hồng mà rời đi. "Đi hỏi xem ai đưa thẻ cho cậu ta, bảo người đó ngày mai không cần đến nữa." Giọng Cố Yến Chấp lạnh đến dọa người, cho thấy tâm trạng anh hiện tại đặc biệt khó chịu. "Vâng, tổng giám đốc Cố." Thư ký Lâm cũng không ngạc nhiên. Đoạn Bạch tự mình chui đầu vào rọ, mà người đưa thẻ thang máy cho Đoạn Bạch cũng không vô tội. Tuy nhiên... Anh ta lặng lẽ nhìn tổng giám đốc Cố một cái. Tổng giám đốc Cố hình như hiểu lầm rồi. Đoạn Bạch rõ ràng có ý đồ với tổng giám đốc Cố, thường xuyên chạy lên văn phòng là vì muốn "gần quan được lộc". Mà tổng giám đốc Cố lại nghĩ lầm Đoạn Bạch chạy lên lầu là ỷ vào mối quan hệ để mưu lợi trong công ty. Quả thật sẽ có người như vậy. Dựa vào quan hệ tiến vào công ty, khi lãnh đạo là người thân hoặc bạn bè của mình thì cảm thấy mình cũng là lãnh đạo, kiêu căng ngạo mạn, vênh mặt hất hàm sai khiến đồng nghiệp. Thư ký Lâm không biện hộ cho Đoạn Bạch. Hiển nhiên, tổng giám đốc Cố không có ý gì với Đoạn Bạch nên mới hiểu lầm như thế. Anh ta không cần thiết tìm xui xẻo khi tổng giám đốc Cố đang tâm trạng không tốt. Úc Tinh Nhiên trở lại bộ phận. Vài nhân viên bộ phận Thiết kế đang hăng hái thảo luận chuyện gì đó. Úc Tinh Nhiên không cần nghe cũng đoán được, phỏng chừng là lại có chuyện phiếm. Dân công sở lúc sôi nổi nhất, không phải khi tan ca thì cũng là lúc buôn chuyện. Hiện tại còn sớm so với giờ tan ca. Vậy chỉ còn lại chuyện phiếm. "Tinh Nhiên, mau tới đây. Tin nóng hổi nè!" "Còn giật gân hơn cả tin Tiểu Nại 'cùng bạn trai tiểu tam ở bên nhau'." Tin đồn này đối với Úc Tinh Nhiên không tính là giật gân. Trong lúc cậu du học, cậu đã nghe nhiều tin đồn hoa lá hẹ hơn thế này nhiều. Còn có cả phát sóng trực tiếp công khai... Tôi biết ngay Đoạn Bạch không đơn giản mà, sáng nay cậu ta đi làm còn có tài xế đưa đón. Tài xế còn gọi cậu ta là 'thiếu gia'. Tôi tưởng mấy thứ này chỉ thấy trên phim truyền hình thôi chứ." Úc Tinh Nhiên im lặng vài giây. Hồi cậu còn ở nhà họ Úc, người hầu cũng gọi cậu như vậy. Hóa ra lại buồn cười đến thế sao? "Càng thêm khẳng định việc người ta không phải tới đi làm. Người ta tới đây để mạnh dạn truy đuổi tình yêu đó." Úc Tinh Nhiên nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc. "Chuyện này không phải rõ rành rành sao? Đoạn Bạch đến đây để ‘tấn công’ tổng giám đốc Cố. Xem cậu ta ngày nào cũng chạy lên lầu cần mẫn như vậy là hiểu. Có chuyện gì cần một tổ trưởng nhỏ ngày nào cũng phải chạy lên trển à?" "Tinh Nhiên, cậu nói xem?" Úc Tinh Nhiên: "..." Tôi nên nói gì bây giờ? "Tổng giám đốc Cố nào dễ theo đuổi như vậy. Nếu dễ theo đuổi thế thì anh ấy đã sớm đăng ký kết hôn với người khác rồi. Còn đến lượt cậu ta? Hơn nữa tôi cũng không nghe tổng giám đốc Cố là gay." Sau đó, mấy người đồng loạt nhìn về phía Úc Tinh Nhiên. Úc Tinh Nhiên: "...Nhìn tôi làm gì?" "Giữa những người đồng tính không phải đều có cái 'radar' gì đó sao? Cậu cảm thấy tổng giám đốc Cố có giống gay không?" Tiểu C hỏi. Úc Tinh Nhiên: "Ai nói với anh tôi gay?" "Hở, cậu không phải sao?" Tiểu C tỏ vẻ mặt thật đáng tiếc. Những người khác cũng vây quanh lại: "Bọn tôi còn tưởng rằng cậu..." Úc Tinh Nhiên nhướn mày, không tiếp lời. Nhưng Tiểu C lại không nhịn được cảm khái: "Tổng giám đốc Cố chắc chắn không phải gay đâu. Anh ấy ưu tú như vậy, tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm Tổng giám đốc của MX, chủ yếu là còn đẹp trai nữa. Cậu nói xem ông trời rốt cuộc đóng cánh cửa nào của anh ấy?" Úc Tinh Nhiên: "..." Thời buổi này còn có người sùng bái sếp à? Đúng là một sở thích hiếm có. Khó hiểu, và không thể tôn trọng nổi. Ngay cả các nhân viên khác cũng khó nói thành lời mà nhìn Tiểu C. Tiểu C thấy mọi người tỏ vẻ mặt quái dị, lập tức giải thích:ngưỡng mộ "Chỉ ngưỡng mộ bình thường thôi!!! Ánh mắt mọi người nhìn tôi kiểu gì đó. Chẳng lẽ mọi người chưa từng ảo tưởng mình là thiếu gia nhà giàu hay là trai đẹp bao giờ sao? Ngày sau công thành danh toại, đi lên đỉnh cao nhân sinh sao?" Tiểu Đại vỗ vỗ vai hắn: "Tiểu C, cậu không cần giải thích." Hai người đối diện cũng nói theo: "Á đù, hóa ra cậu là gay kín à!" "Tiểu C à, cậu bại lộ rồi." Tiểu C: "..." Hắn đưa ánh mắt cầu cứu về phía Úc Tinh Nhiên. "Cậu nhìn Tinh Nhiên làm gì? Cậu ấy lại không ngưỡng mộ tổng giám đốc Cố." Có người cười trêu chọc. Úc Tinh Nhiên chớp chớp mắt: "Tôi có cảm giác muốn ship hai người rồi đó." Tiểu C: "Tôi thật sự là trai thẳng!!!" Úc Tinh Nhiên cố tình nói: "Trai thẳng bọn tôi sẽ không ngưỡng mộ một người đàn ông khác." Những người ngồi ở bàn làm việc đều nén cười, ai nấy đều cực kỳ phối hợp. "Đúng rồi, đúng rồi." "Ý tôi là ngưỡng mộ kiểu ghen tị!! Ngưỡng mộ kiểu hâm mộ, không phải là ái mộ." Tiểu C mặt đỏ tai hồng, ý đồ chuyển hướng sự chú ý. "Tinh Nhiên thật sự là trai thẳng hả? Sao tôi thấy không đáng tin chút nào. Trai thẳng không có khả năng xinh đẹp như vậy." Úc Tinh Nhiên mím môi cười: "Giả đó." Những người khác vốn dĩ cũng không quá để ý, dù sao chuyện xu hướng tính dục là chuyện riêng tư của người ta, nhưng thái độ của Úc Tinh Nhiên làm mọi người rất tò mò. "Rốt cuộc là thật hay giả?" Tiểu C, người bị sự tò mò kích thích, vẻ mặt ham học hỏi: "Cậu không nói cho tôi biết thì cả ngày nay tôi không thể an tâm làm việc được." Úc Tinh Nhiên rũ mắt nhìn hắn một cái: "Quá mức tò mò về một người là khởi đầu của sự rung động. Cậu thật sự là trai thẳng à?" Tiểu C: "..." "Ha ha ha ha." Những người khác đều không hề khách khí cười nhạo: "Tiểu C đừng giãy nữa." "Tiểu C, cuối cùng cậu thích tổng giám đốc Cố, hay là thích Tinh Nhiên hả?" "Tôi nói, tôi là trai thẳng mà!!!" Một buổi chiều cười nói rất nhanh trôi qua. Úc Tinh Nhiên lại một lần nữa thấu hiểu hơn về cái tổ này. Quả thật là một tổ nhỏ cực kỳ tốt. Tới gần tan ca, bên ngoài đổ mưa to. Úc Tinh Nhiên gần đây đều đi và tan làm bằng taxi. Nhưng cậu không có kinh nghiệm nên không biết gặp phải trời mưa to, những người ngày thường đi phương tiện công cộng hoặc tàu điện ngầm cũng sẽ gia nhập hàng ngũ gọi xe. Các tòa nhà văn phòng gần đây không ít. Không gọi xe trước thì rất khó bắt được taxi. Úc Tinh Nhiên nhìn thông báo phải dự tính 40 phút mới có tài xế nhận chuyến, cậu rơi vào im lặng. Cậu đứng ở cổng lớn, nhìn mưa to xối xả, không biết phải chờ đến bao giờ. Sự vui vẻ trông ngóng về nhà ban đầu đã lập tức tan biến. Ngoài cửa đứng không ít người, đều là những người không mang ô, đang đợi taxi công nghệ hoặc đợi người đến đón. Cũng có người đội mưa chạy ra ngoài chặn taxi. Úc Tinh Nhiên không muốn dầm mưa, chạy ra ngoài cũng không nhất định giành được trước. Đang do dự, Tiểu Đại vỗ vỗ vai cậu, cười hỏi: "Tinh Nhiên hôm nay còn chưa đi à?" Úc Tinh Nhiên hỏi: "Chị Tiểu Đại sao hôm nay lại về trễ thế?" Tổ E của họ tới giờ tan ca thì tích cực lắm, vừa đến giờ là bàn làm việc không một bóng người. "Hôm nay chị hẹn ăn cơm với bạn trai, vừa dặm lại lớp trang điểm ở bàn làm việc. Cậu không lái xe à?" "Dạ không." "Mưa lớn thế này khó gọi xe lắm. Hay là đợi bạn trai chị tới, chị bảo anh ấy đưa cậu về trước nhé?" "Không cần đâu chị." Úc Tinh Nhiên kiên quyết từ chối. Người ta hẹn hò cậu đi theo làm bóng đèn làm gì. Hơn nữa giờ này chắc chắn là đi ăn cơm trước. Nếu đưa cậu về nhà, trên đường lại kẹt xe, chẳng phải chậm trễ chuyện hẹn hò của người ta sao. "Không sao đâu, cậu ở đâu?" Tiểu Đại nhiệt tình hỏi. "Không cần đâu chị, bạn em đến đón ngay ấy mà." Úc Tinh Nhiên nói dối. Tiểu Đại khách khí, cậu cũng không thể thật sự không khách khí. Tiểu Đại bán tín bán nghi, nhưng thấy ngữ khí Úc Tinh Nhiên kiên định, cũng không cố chấp nữa. Sau khi cô nói chuyện với Úc Tinh Nhiên vài câu, bạn trai cô liền đến. Biết Tiểu Đại không mang ô, bạn trai cô còn cố ý xuống xe để đón. Úc Tinh Nhiên nhìn Tiểu Đại đi xa, tự hỏi nếu ban thưởng cơ hội đón cậu cho Tống Dã hay Kiều Hướng Nam, người nào sẽ tốt hơn. "Cậu Úc?" Một người đàn ông chống chiếc ô đen xuất hiện trước mặt cậu. "Anh là?" Úc Tinh Nhiên nghi hoặc nhìn người trước mắt. "Sếp tôi bảo tôi đến hỏi, anh có cần đi nhờ xe không." "Sếp của anh là…?" Trong lòng Úc Tinh Nhiên có một suy đoán, nhưng lại cảm thấy không thể nào. "Tổng giám đốc Cố." Tại sao Cố Yến Chấp biết cậu chưa đi? Úc Tinh Nhiên vẫn tự hỏi điều này trước khi lên xe. Khi tài xế mở cửa sau của xe, cậu thấy Cố Yến Chấp mặc bộ vest đen, đang cúi đầu xem tài liệu. Lông mi anh rũ xuống, nghe thấy động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn qua. Bốn mắt nhìn nhau, sự im lặng ngắn ngủi. Cố Yến Chấp: "Cậu không lên xe sao?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe đánh thức Úc Tinh Nhiên đang sững sờ. Cậu lên tiếng đóng cửa xe. Hai người một trái một phải, ranh giới rõ ràng. Là Cố Yến Chấp bảo cậu lên xe, chứ không phải cậu một hai đòi lên xe. Đại trượng phu biết tiến biết lùi. Chẳng qua là đi nhờ xe người yêu cũ trong ngày mưa thôi mà? Cố Yến Chấp dám để cậu lên, cậu có gì không dám lên? Sau khi tự thuyết phục mình, Úc Tinh Nhiên càng cảm thấy đúng lý hợp tình. Hai người im lặng một lúc, Cố Yến Chấp hỏi: "Ở đâu?" Úc Tinh Nhiên báo địa chỉ nhà mới. Cậu không chú ý rằng, khi tài xế nghe được địa chỉ thì trong mắt lóe lên vài phần kinh ngạc, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ đáp: "Vâng". Úc Tinh Nhiên không biết người khác sau khi chia tay gặp lại người yêu cũ sẽ thế nào, cũng không biết tình huống giữa cậu và Cố Yến Chấp ngồi chung xe như vậy có bình thường hay không. Tuy nhiên tình huống của họ đặc biệt, không qua lại với nhau là không thể. Cố Yến Chấp còn phải trả lương cho cậu. Úc Tinh Nhiên lấy điện thoại ra, ý đồ giả vờ rất bận. Bên ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rả rích, ánh sáng bên trong xe có chút tối. Úc Tinh Nhiên liếc qua là có thể thấy khuôn mặt góc cạnh nam tính của Cố Yến Chấp. Đôi mắt của anh sâu, khiến chân mày và sống mũi đều trông rất cao. Úc Tinh Nhiên từng khen Cố Yến Chấp là khuôn mặt tỉ lệ vàng, bây giờ nhìn lại, quả nhiên có chút ngứa ngáy. Cố Yến Chấp hẳn đang xem tài liệu gì đó. Úc Tinh Nhiên quét mắt thấy màn hình anh toàn những chữ dày đặc, cảm thấy đôi mắt đều bị ô nhiễm. Cậu im lặng thu hồi ánh mắt. Úc Tinh Nhiên không biết nên làm gì, nhưng lại không muốn nhàn rỗi. Cậu nhấp vào nhóm chat ba người, bắt đầu tung mồi câu chuyện. 【 Đây là một giá khác 】 Muốn hóng dưa không? 【 Đây là một giá khác 】 Tụi mày đoán xem tao đang trên xe của ai? 【 Đây là một giá khác 】 Đúng vậy, tao đang trên xe của Cố Yến Chấp đấy. Anh ta một hai bắt tao ngồi xe anh ta. 【 Mở cửa cho cha Tống của con】 ??????? 【 Gọi Tao Là Kiều Đại Tác Gia】 Thỏ con dựng lỗ tai.jpg 【 Gọi Tao Là Kiều Đại Tác Gia】 Nếu không phiền thì mày có thể mở livestream cho tao xem chung được không? 【 Gọi Tao Là Kiều Đại Tác Gia】 Sự thiện lương của mày sẽ làm nên một tác giả lớn trong tương lai. 【 Mở cửa cho cha Tống của con】 @ [Đây là một cái giá khác] Con trai, mày tốt nhất nên giải thích một chút / mỉm cười Úc Tinh Nhiên nhìn hai người bạn nhảy dựng lên, cảm thấy mãn nguyện thu lại điện thoại. Hiện tại không chỉ có một mình cậu không bình tĩnh. Quá đã. Úc Tinh Nhiên đang thầm vui vẻ vì sự thông minh của mình, vô tình liếc Cố Yến Chấp một cái. Người này từ khi cậu lên xe, ánh mắt không rời khỏi điện thoại. Trong lòng Úc Tinh Nhiên lại dấy lên vài phần cảm giác khó tả. Thái độ của Cố Yến Chấp cho cậu cảm giác như chuyện quá khứ đã qua rồi, hiện tại anh chỉ là một ông sếp tốt bụng đưa nhân viên về nhà trong ngày mưa. Úc Tinh Nhiên có vài phần khó chịu. Khi cậu khó chịu, cậu cũng muốn người khác khó chịu. "Tổng giám đốc Cố đối với nhân viên nào cũng tốt bụng như vậy sao? Không biết công ty nhiều người như thế, tổng giám đốc Cố có thể quan tâm hết được không?" Tài xế ngồi phía trước không dám lên tiếng. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy người dám mỉa mai Cố Yến Chấp một cách công khai như vậy. Ngay cả Thiếu gia nhà họ Thẩm có quan hệ tốt nhất với Sếp cũng không dám mỉa mai trực diện như thế. Cố Yến Chấp như thể vì bận công việc nên không nghe rõ cậu nói gì, anh nghi hoặc nhìn qua: "Hửm?" Úc Tinh Nhiên nghi ngờ anh cố ý. Giỏi. Cố Yến Chấp đã không còn là Cố Yến Chấp trước kia, không hổ là người đã lên chức tổng giám đốc, đẳng cấp cũng cao hơn rồi. Úc Tinh Nhiên dứt khoát im lặng. Giao tiếp như vậy không có bất kỳ ý nghĩa nào. Chi bằng nhắm mắt nghỉ ngơi. Trời mưa to đường phố kẹt xe. Quãng đường ngày thường chỉ mười phút, cứ thế lái hơn nửa giờ vẫn chưa tới. "Về nước còn quen không?" Úc Tinh Nhiên chớp mắt: "Hửm?" Cố Yến Chấp: "..." Cậu còn thù dai thế. Bên trong xe lại rơi vào im lặng. Úc Tinh Nhiên ấu trĩ cho rằng mình đã hòa vốn. Vài phút sau, cậu nhếch một bên lông mi, lén lút ngắm Cố Yến Chấp, muốn xem anh có tức giận không. Ngay khoảnh khắc đó, một hồi chuông điện thoại vang lên trong xe. Úc Tinh Nhiên bị gián đoạn việc rình mò, sợ đến mức suýt chút nữa ném điện thoại ra ngoài. Vì chột dạ, cậu luống cuống ấn nghe, còn không cẩn thận bật luôn loa ngoài. "Úc cưng, đã nói là tối nay 9 giờ gặp, cậu không được quên đâu đấy." Úc Tinh Nhiên: "?" Cố Yến Chấp thay đổi vẻ điềm tĩnh vừa rồi, đôi mắt phượng nheo lại. "Ngày mai là cuối tuần, thời gian tối nay của cậu phải dành cho tôi. Đúng rồi, không phải cậu muốn xem mèo chó nhà tôi lộn mèo à? Vậy đến sớm một chút nhé. Tôi ở nhà đợi cậu." Cái con mèo chó nào còn biết lộn mèo? Úc Tinh Nhiên thậm chí còn chưa kịp phản ứng, điện thoại đã bị cắt đứt. Cậu im lặng nhìn điện thoại, vì cậu căn bản không quen biết người bên kia. "Xem ra tôi lo lắng thừa rồi." Cố Yến Chấp cười lạnh một tiếng. Úc Tinh Nhiên: "..." Tuy không biết người bên kia là ai, nhưng cậu cảm thấy rất đã vì trêu chọc được anh. Tiếp theo, không ai nói thêm lời nào. Tài xế ngồi ghế trước đều cảm nhận được không khí trong xe không ổn, anh ta thẳng lưng. Anh ta quen đường rẽ vào tầng hầm, run rẩy hỏi một câu: "Cậu Úc ở tầng nào?" Úc Tinh Nhiên hoàn hồn mới phát hiện tài xế đã lái xe vào tầng hầm: "Tôi tự đi qua đó là được, không cần phiền anh." Tài xế vội vàng nói: "Không phiền đâu." Úc Tinh Nhiên cũng không khách khí nữa: "Tầng 1." Tài xế lập tức lái xe đến tầng 1, đỗ xe vào một chỗ trống. Úc Tinh Nhiên: "?" Vì hòa lại một ván, tâm trạng không tồi. Úc Tinh Nhiên nở một nụ cười nửa chân thành: "Cảm ơn, tôi lên đây." Không có xưng hô, không biết lời này là nói với Cố Yến Chấp, hay nói với tài xế. Úc Tinh Nhiên vừa mở cửa xe, Cố Yến Chấp liền bước xuống từ bên kia. Cậu nghi hoặc liếc Cố Yến Chấp một cái, không biết anh có ý gì, nhưng cũng không hỏi, đi về phía thang máy. Cố Yến Chấp đi theo sau cậu. Úc Tinh Nhiên: "Anh..." "Bên ngoài mưa lớn như vậy, trên đường chắc chắn kẹt xe. Tôi đưa cậu về nhà, cậu không mời tôi lên ngồi chút sao?"

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!