Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhZtR0ImH

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 12: Chúng ta kết hôn đi

Cố Yến Chấp xã giao xong đã gần mười giờ hơn. Anh ở trên xe cẩn thận xem qua bản thảo hợp đồng điện tử do bộ phận pháp chế gửi tới vài lần. Về đến nhà, anh in nó ra ngay lập tức. HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN. Cố Yến Chấp lại xem qua bản hợp đồng giấy một lần nữa, xác định không có vấn đề gì, có thể đưa cho Úc Tinh Nhiên ký tên. Nhưng cứ thế mà đưa cho Úc Tinh Nhiên thì vẫn quá đột ngột. Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Yến Chấp ma xui quỷ khiến lại nhấp mở những đường link Thẩm Trình chia sẻ, học hỏi thêm chút đỉnh chắc chắn không sai. [Chương 1… Công chính và thụ chính chia tay nhiều năm, gặp lại nhau ở Cục Dân Chính. Thụ chính cũng không biết vì sao, rõ ràng công chính có lựa chọn liên hôn tốt hơn, lại cố tình chọn cậu, một người không thể mang lại bất kỳ sự trợ giúp nào cho anh ta. Chỉ vì họ đã từng là mối quan hệ thân mật nhất sao? Cậu không thể không thừa nhận, khi công chính lấy ra bản hợp đồng hôn nhân, bỏ qua tình cảm còn sót lại của cậu với công chính, mỗi điều kiện đưa ra trong bản hợp đồng đều vô cùng hấp dẫn. Thụ chính có một người mẹ bệnh tật, một người cha thích cờ bạc, một cô em gái còn đi học, và một gia đình rách nát. Và công chính đồng ý chi trả toàn bộ chi phí điều trị, giúp gia đình họ trả nợ cờ bạc, kèm theo cho cậu một bộ bất động sản, một chiếc xe, và vài mấy chục triệu tiền mặt.] Cố Yến Chấp thấy không thể hiểu nổi. Cha thụ chính nợ cờ bạc thì liên quan gì đến thụ chính? Thứ nhất, pháp luật không thừa nhận nợ cờ bạc, thứ hai không tồn tại trách nhiệm liên đới. Cố Yến Chấp nhíu mày đọc nửa chương, sau đó không chút do dự tắt đi. Đây là thế giới song song mà Thẩm Trình nói là tình huống tương tự sao? Nói đi nói lại… Với bộ dạng đúng lý hợp tình của Úc Tinh Nhiên khi gặp anh, nào có nửa điểm tương tự? Tuy nhiên… Cũng không phải hoàn toàn không chút gợi ý. Úc Tinh Nhiên không khốn cùng thất vọng như thụ chính trong tiểu thuyết, nhưng ai lại chê tài sản nhiều? Nếu Úc Tinh Nhiên từ chối, vậy chỉ chứng tỏ anh cho chưa đủ nhiều. Thỏa thuận phải sửa lại. 30 triệu và một căn nhà, cộng thêm cổ phần tập đoàn MX. Còn có cần bổ sung thêm gì không, anh cần phải suy nghĩ thêm. Huống hồ Thẩm Trình nói có lý, lỡ như có người đi trước anh một bước đưa ra điều kiện hấp dẫn, anh còn làm sao trả thù Úc Tinh Nhiên được? Vẫn là câu nói đó. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cố Yến Chấp cảm thấy anh cần nắm chặt thời gian tiếp xúc nhiều với Úc Tinh Nhiên hơn để hiểu được ý tưởng hiện tại của cậu. Anh tự tìm cho mình một cái cớ rất hợp lý, bằng khả năng hành động mạnh mẽ... Ngày hôm sau lúc tan tầm, anh thành công ké lên chiếc xe mới của Úc Tinh Nhiên. Úc Tinh Nhiên: "..." Nhìn Cố Yến Chấp không mời mà đến, hoàn toàn không có cảm giác ranh giới, Úc Tinh Nhiên nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được. "Tổng giám đốc Cố, ngài sao thế?" Cố Yến Chấp mặt không đỏ, tim không đập nói: "Hôm nay tài xế xin nghỉ." "Theo tôi được biết, tổng giám đốc Cố không chỉ có một tài xế." Cố Yến Chấp: "Vợ Tiểu Đổng sắp sinh rồi, tôi không thể cho cậu ấy nghỉ chăm vợ đẻ sao?" "Còn có anh Lưu." Cố Yến Chấp tiếp tục bịa đặt. "Chiếc xe mà anh Lưu lái về nhà hôm qua hôm nay bị cấm số, chờ anh ta bắt xe về nhà tôi, rồi lái xe tôi đến đón tôi, e rằng phải tám giờ tối." Úc Tinh Nhiên: "..." "Tuần trước trời mưa, tôi còn không chấp nhặt chuyện cũ đưa cậu về nhà. Giờ cậu tiện đường đưa tôi một lần, không quá đáng chứ?" Úc Tinh Nhiên: "?" Cái gì cơ? "Anh lặp lại lần nữa? Anh không chấp nhặt chuyện cũ?" Giọng Úc Tinh Nhiên đột nhiên lớn hơn vài phần. Cố Yến Chấp làm sao có thể đúng lý hợp tình mà nói vậy? Rốt cuộc là ai không chấp nhặt chuyện cũ? Cố Yến Chấp ý thức được mình đã chọc giận Úc Tinh Nhiên, dựa theo kinh nghiệm trước đây của anh, lúc này nói thêm một lời nào đều là đổ dầu vào lửa. Cho nên Cố Yến Chấp tự giác câm miệng, cũng tương đối tự giác thắt dây an toàn. Úc Tinh Nhiên đột nhiên tắt lửa. Cậu nhớ lại thời đại học. Sau khi bị cậu từ chối, Cố Yến Chấp cũng mặt dày mày dạn quấn lấy cậu như vậy. Cố Yến Chấp chờ một lát, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất. Úc Tinh Nhiên không thể nào bỏ xe mà đi, cho nên chỉ cần anh không xuống xe, Úc Tinh Nhiên tuyệt đối không ném anh lại. Quả nhiên… Úc Tinh Nhiên khởi động xe, mặc dù không nói một câu nào với anh. Cố Yến Chấp tạm thời xem đây là thắng lợi ngắn ngủi. Chỉ cần anh liên tục quan sát, nhất định có thể phát hiện nhu cầu của Úc Tinh Nhiên. Lái xe đi chưa bao lâu, gặp phải cảnh sát giao thông đang trong phiên trực kiểm tra xe. Trên đường rất nhiều xe bị chặn lại đậu sát lề, như là đang kiểm tra gì đó. Úc Tinh Nhiên đi theo chiếc xe phía trước tấp vào lề. Khi cảnh sát tới, cậu lấy bằng lái xe và giấy đăng ký xe từ hộp tỳ tay ra. Cảnh sát cúi đầu nhìn qua rồi trả lại cho Úc Tinh Nhiên, còn nhìn vào trong xe, không phát hiện điều bất thường sau đó cho đi. Úc Tinh Nhiên lại đặt giấy tờ vào hộp tỳ tay. Vừa định đóng lại, Cố Yến Chấp bỗng nhiên đưa tay ngăn cậu lại. "Gì vậy?" Cố Yến Chấp từ hộp tỳ tay lấy ra một hộp ba con sói. Úc Tinh Nhiên bị chiếc hộp đóng gói quen thuộc đó làm hoa mắt. Bỗng nhiên nhớ tới hai ngày trước Tống Dã đã mượn xe cậu. Cậu vừa định mở miệng giải thích, Cố Yến Chấp đã âm dương quái khí trước. "Du học sinh về nước quả thật không giống." Lời giải thích của Úc Tinh Nhiên nuốt trở lại. Lửa giận lại bùng lên: "Chuyện này không phiền tổng giám đốc Cố bận lòng." "Đời sống cá nhân của nhân viên quá hỗn loạn sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty, tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu." Cố Yến Chấp nói rất đường hoàng. Úc Tinh Nhiên cười một tiếng: "Cảm ơn tổng giám đốc Cố quan tâm, tôi có chừng mực." Cố Yến Chấp không tìm được lời nào để phản bác, như thể ngại bẩn lại ném hộp ba con sói chưa mở vào hộp tỳ tay. "Cậu quả thật không kén chọn tí nào." Úc Tinh Nhiên khựng lại. Cố Yến Chấp không nói rõ, nhưng cậu hiểu ngay lập tức. À, sự hiếu thắng nhàm chán của đàn ông. Cố Yến Chấp không để cậu vui, cậu cũng không để Cố Yến Chấp hài lòng. Úc Tinh Nhiên cười khẩy một tiếng. "Tổng giám đốc Cố, kích cỡ không quyết định được gì đâu. Kỹ thuật quá tệ thì cái gì cũng vô ích." Cố Yến Chấp: "... Ai tệ?" "Ai tiếp lời tôi thì chính là người đó." Úc Tinh Nhiên không chút để ý đáp lại. Cố Yến Chấp giận đến mức không nói thêm lời nào. Thấy anh chịu thiệt, Úc Tinh Nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái. Vui vẻ ngân nga ca hát, lái xe vào hầm đỗ xe. "Hôm qua... người đàn ông ngồi trên xe cậu là ai?" Cố Yến Chấp đóng cửa xe, đi theo Úc Tinh Nhiên vào thang máy. Úc Tinh Nhiên cảnh giác: "Anh hỏi chi?" "Tôi trùng hợp thấy, tùy tiện hỏi thôi." "Ừ." Úc Tinh Nhiên không chút để ý gật đầu: "Vì sao tôi phải nói cho anh biết?" "Tôi cũng không quá muốn biết." "Tốt nhất là vậy." Úc Tinh Nhiên cong cong mày mắt: "Thông thường tôi không thèm để ý chuyện gì thì sẽ không hỏi nhiều." Cố Yến Chấp rũ mắt cầm điện thoại, cũng không định trả lời vấn đề này. Úc Tinh Nhiên thấy chọc không ra kết quả, cũng lười tiếp tục. Thang máy rất nhanh đến. Hai người không nói một lời. Úc Tinh Nhiên lập tức ra khỏi thang máy. … "Chỉ vì chuyện này thôi á?" Thẩm Trình ngậm điếu thuốc, vẻ mặt khó nói hết nhìn người anh em tốt của mình. "Bây giờ hai người không còn quan hệ gì, cậu ấy quả thật không có nghĩa vụ phải nói cho cậu người đàn ông đó là ai." Cố Yến Chấp không phản ứng. Thẩm Trình lại nói: "Nhưng mà sao cậu không nói thẳng với cậu ấy?" "Cuốn tiểu thuyết tôi chia sẻ cho cậu, cậu không xem à? Hợp đồng hôn nhân nhà ai lại dài dòng như vậy? Chờ cậu hiểu rõ mọi chuyện, có khi Úc Tinh Nhiên đã quen người mới luôn rồi." "Cầm hợp đồng hôn nhân đến rồi ném thẳng trước mặt cậu ấy, nói cho cậu ấy biết cậu có thể cho cậu ấy những lợi ích gì. Làm ơn, hãy thể hiện một chút phong thái thường ngày của cậu trên bàn đàm phán coi, cậu cứ xem chuyện này như một cuộc hợp tác ấy!" "Nếu cậu ấy không đồng ý?" Cố Yến Chấp hỏi. "Trước đây cậu không phải thề thốt cam đoan à, sao tự dưng lại không tự tin?" "Không đồng ý cũng bình thường. Các công ty khác tìm cậu nói chuyện hợp tác, đâu phải nhà nào cậu cũng đồng ý." Cố Yến Chấp trầm tư vài giây: "Tôi phải về." "Khoan đã? Không phải mới ra đây sao?" Thẩm Trình nhìn ly rượu chưa uống một ngụm nào: "Cậu đi đâu?" "Tìm Úc Tinh Nhiên." "Mặc dù tôi bảo cậu nắm chắc thời gian, nhưng cũng không cần gấp gáp đến vậy chứ?" Cố Yến Chấp đã cầm áo khoác đi ra ngoài. … Khi chuông cửa vang lên, Úc Tinh Nhiên vừa mới tắm rửa xong đi ra. Giờ này, ai tìm cậu? Tống Dã và Kiều Hướng Nam sẽ không đánh úp như thế, mỗi lần tìm cậu đều nói trước. Trừ hai người họ, Úc Tinh Nhiên không thể nghĩ ra là ai. Nhưng biện pháp an ninh của khu này rất tốt, người không phải là hộ gia đình của khu thì không được thả vào một cách tùy tiện. Ngay cả cơm hộp và chuyển phát nhanh đều do người của ban quản lý tòa nhà đích thân đưa tới cửa. Úc Tinh Nhiên không quá cảnh giác, tóm lại không phải vào nhà cướp bóc là được. Không hề phòng bị, Úc Tinh Nhiên một tay đẩy cửa ra, đột ngột đối diện với đôi mắt đen như mực của Cố Yến Chấp. Rầm một tiếng. Cánh cửa đóng lại. Cố Yến Chấp chỉ kịp thoáng nhìn thấy một góc áo choàng tắm. Anh nhíu mày, Úc Tinh Nhiên mặc như vậy mà đi mở cửa? Một lát sau, cửa lại lần nữa mở ra. Cố Yến Chấp sợ Úc Tinh Nhiên lại nhốt anh ở ngoài cửa, nên khi cửa vừa mở ra, anh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay nắm cửa. Anh cũng không muốn nhìn lung tung, nhưng chiếc áo choàng tắm trên người Úc Tinh Nhiên mặc hơi lỏng lẻo, anh lại cao hơn Úc Tinh Nhiên nửa cái đầu. Rũ mắt xuống là có thể thấy hai điểm hồng hồng ẩn sau lớp áo choàng tắm. Cố Yến Chấp mặt nóng lên vài phần. Trước kia không phải là chưa từng thấy, thậm chí còn từng sờ, từng cắn, nhưng ba năm không gặp, bỗng nhiên có vài phần lạ lẫm khi gần người quen. Anh ho nhẹ một tiếng, dời mắt đi. "Có chuyện muốn nói với cậu, bây giờ tiện không?" Ngữ khí của Cố Yến Chấp quá đỗi nghiêm túc, đến nỗi Úc Tinh Nhiên cảm thấy đây sẽ là một chuyện rất nghiêm trọng. Nhưng cậu và Cố Yến Chấp có chuyện gì nghiêm túc để nói chứ? Chẳng lẽ lương tâm Cố Yến Chấp phát hiện, đột nhiên muốn cho cậu một khoản tiền chia tay? "Chuyện gì?" "Tôi có thể vào trong nói không?" Úc Tinh Nhiên do dự một chút, vẫn để Cố Yến Chấp vào. Cố Yến Chấp không thể nào giận quá hóa điên đến đánh cậu một trận chứ? Trước kia cậu từng thấy Cố Yến Chấp đánh nhau, mỗi quyền đánh đến Úc Tinh Nhiên nhìn thấy mà đau hộ. Nhưng hiện tại Cố Yến Chấp đã không còn là thiếu niên hỗn láo như trước nữa. Sau khi vào đại học, cậu hiếm thấy Cố Yến Chấp nổi loạn lắm. Trừ trên giường. Cố Yến Chấp lập tức đi vào trong, cũng không cần Úc Tinh Nhiên tiếp đãi, đi thẳng đến sô pha trong phòng khách. Bộ dạng quen cửa quen nẻo, cực kỳ giống ở nhà mình. Úc Tinh Nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ họ cùng một kiểu căn hộ, chỉ khác tầng lầu, bố cục khẳng định tương tự. Úc Tinh Nhiên thấy Cố Yến Chấp đã ngồi xuống, cũng dứt khoát ngồi xuống chiếc sô pha đơn bên kia, theo thói quen khoanh chân. Cố Yến Chấp theo bản năng nghiêng người, anh không muốn vô tình phát hiện Úc Tinh Nhiên đang mặc quần lót màu gì. Trước đây Úc Tinh Nhiên cũng vậy, cậu thích ngồi xếp bằng, hoặc nằm ngửa, gác chân lên lưng sô pha chơi điện thoại. Úc Tinh Nhiên không ý thức được suy nghĩ của Cố Yến Chấp đang trôi xa, mở miệng hỏi anh: "Có thể nói rồi chứ?" Cố Yến Chấp khựng lại: "Chúng ta kết hôn đi." Úc Tinh Nhiên: ?????

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!