Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pdqUIH3yd

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 14

Thẩm Kham Dư cõng Cố Ngôn Sênh về nhà, vững vàng đặt lên trên giường, giúp hắn cởi giày và vớ với cả áo vest, cởi thắt lưng và cà vạt, lại cởi mấy nút áo sơ mi của hắn. Vốn dĩ là muốn để cho hắn ngủ thoải mái một chút, nhưng cởi đến nút áo thứ ba, Thẩm Kham Dư suýt chút nữa chảy máu mũi. Đây là cơ ngực thần tiên gì vậy, da trắng nõn nà và trong suốt, bởi vì đã uống rượu màu hồng nhạt, tay cảm giác giống như sờ ngọc nhẹ nhàng và tinh tế sờ lấy, cắn một cái chắc là mùi vị đào ngọt ngào và thơm ngon nhỉ. Nhịp tim đập như sấm nuốt nước miếng, không dám cởi nút áo tiếp, kéo chăn giúp Cố Ngôn Sênh đắp chăn, tay chân lúng túng mà chạy vào nhà vệ sinh dội nước lạnh lên mặt, bình tĩnh một lúc, lại lấy khăn đã được ngâm vào trong nước ấm ra, lau mặt lau cổ cho Cố Ngôn Sênh . Làm xong tất cả những cái này, cậu đứng thẳng lưng ở bên giường, cơn đau dạ dày vẫn đang ầm ĩ lại đột nhiên đau dữ dội, giống như một con dao sắc bén, không hề báo trước mà cắt đi những sợi dây đã sứt mẻ không thể nào cắt đi ở trong cơ thể cậu, loại bỏ đi tất cả tầm nhìn của cậu, rút cạn tất cả sức lực của cậu, trước mắt cậu tức khắc đen một mảng, đau đớn vô cùng, lại là không hề phát ra tiếng nào. Khung cảnh tối đen trước mắt nhanh chóng đảo lộn lên, Thẩm Kham Dư sợ bản thân sẽ ngã vào người Cố Ngôn Sênh làm cho hắn bị thương, cắn chặt răng lùi về phía sau hai bước, sau đó ngã về phía sau. Cậu không biết bản thân đã đụng phải cái gì, trong đầu và tai đều là âm thanh ồn ào. Cậu cảm thấy bản thân không phải là ngã xuống đất, mà là cảm thấy bản thân cậu đang rơi vào một vực thâm sâu vô tận,trôi qua rất lâu rất lâu, sau khi âm thanh lớn mất đi, cậu mới cảm nhận được khắp cả người đau đớn đến kiệt sức, làm cho cậu ngất cũng không ngất được, mà tỉnh thì lại không tỉnh được. Cậu giống như đồ vứt đi nằm ở trên mặt đất, thường đau đớn co giật, thẳng cho đến khi khi cậu nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Cố Ngôn Sênh gọi tên của Tô Đồng, giống như là gặp phải ác mộng vậy. A Sênh của cậu đang gặp ác mộng. Ý thức được điểm này, cậu ho một tiếng, nắm chặt tay và dùng đầu ngón tay đâm mạnh vào lòng bàn tay, cảm thấy rằng sức lực đọng lại trên cơ thể lần nữa, tầm nhìn cũng dần rõ ràng hơn, cậu chống xuống thảm chầm chậm đứng dậy, nhoài người về phía giường của Cố Ngôn Sênh , nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn, khàn giọng trấn an nói: " A Sênh, em là A Đồng, em không sao cả, anh đừng sợ." " A Đồng... có thể là đau đớn đến nỗi khiến cho giọng nói của Thẩm Kham Dư trở nên khàn đi khó nghe, Cố Ngôn Sênh vẫn như cũ cau mày níu giữ Tô Đồng, lại không yên giấc lại. " Em đây, em không sao," mặc dù biết được rằng Cố Ngôn Sênh nhìn không thấy, Thẩm Kham Dư vẫn như cũ cố gắng học cách cười dịu dàng giống như Tô Đồng, giơ tay lên chậm rãi vuốt ngực cho hắn, dỗ hắn ngủ giống như đang dỗ Điềm Điềm ngủ vậy, "A Sênh ngủ ngoan đi, ngủ dậy rồi chúng ta cùng đi chơi được không?" Chúng ta đi Đại Lý. Chúng ta đi ngắm tuyết rơi ở Bắc Kinh. Chúng ta đi đến hòn đảo nhỏ có biển. Chúng ta có thể đi lên núi cao ngắm ngân hà. Em biết là anh vẫn luôn muốn đi những nơi đó, em vẫn luôn muốn đi cùng với anh, chỉ là sợ anh không vui, em cũng biết anh không đồng ý đi chung với anh. Anh ngoan ngoãn ngủ đi, em chắc chắn sẽ để cho Tô Đồng đi chung với anh, em đã từng giúp hai người tiết kiệm tiền rồi, cũng đã làm tốt tất cả các biện pháp rồi, hai người ,muốn đi đâu đều có thể đi. Sau này hai người có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi, anh vui một chút, đừng gặp ác mộng nữa được không, em rất đau lòng đó. Cố Ngôn Sênh nhìn thấy đã yên tĩnh được rất nhiều, đừng nói ra những lời nói mới buồn bã nữa, chỉ là hơi nhíu mày. Thẩm Kham Dư đột nhiên cảm thấy những cơn đau ở trên cơ thể mình đã không còn nữa, tim lại bắt đầu quặn thắt và đau đớn, cậu cũng không biết tại sao, rõ ràng trên mặt đang nở nụ cười, hốc mắt lại ươn ướt. Cậu nắm chặt tay của cậu, môi của cậu run cầm cập không ngừng, giọng nói đổ vỡ cực kỳ, cậu khẽ nghẹn ngào nhẹ nhàng nói lại lần nữa: " A Sênh, em là Tô Đồng, em yêu anh." " Em rất yêu anh." Anh có nghe thấy không? Em yêu anh. A Sênh, em yêu anh. A Sênh có nghe thấy câu " em yêu anh" này chứ, cả người đột nhiên run cầm cập một chút, giống như đã chạm vào nơi nào đó tận đáy lòng, chạm vào nơi hạn chế trong lòng, những con sóng khổng lồ và vạn dặm cát vàng đã bị chặn lại ở trong lòng đã được giải phóng ra, đã nhấn chìm và ăn mòn tất cả sự tỉnh táo ở trong lòng cậu. Cậu cố gắng mở mắt ra, đáy mắt vẫn đục mà đỏ thẫm. Thẩm Kham Dư vẫn chưa phát hiện ra hắn đã tỉnh, đột nhiên bị hắn dùng lực đẩy cậu từ trên giường xuống, ngã xuống mặt đất lạnh lẽo và cứng rắn, cậu đau đến nỗi trước mắt tối đen đi, cậu đã cố gắng hết sức lại không tài nào đứng dậy được, chỉ có thể hắng giọng lại ngỡ ngàng kêu một tiếng A Sênh. Cậu cảm thấy Cố Ngôn Sênh đang đè lên người cậu, dùng sức kéo chiếc áo sơ mỏng manh và quần của cậu, đây là trước khi cậu đi đón hắn, sợ là bản thân sẽ làm mất mặt hắn, vô cùng để ý chọn một bộ đồ đẹp nhất mắc nhất. Trong tiềm thức cậu muốn ngăn động tác của hắn lại, cánh tay lại bị hắn dùng sức giam dưới đất, xương phát ra âm thanh "bộp bộp" bị đè bẹp. " ....A Sênh," " Thẩm Kham Dư cảm thấy xương của bản thân có thể đã gãy rồi, hoàn toàn không có cách nào vùng khỏi hắn, đau đến nỗi mồ hôi lạnh vẫn luôn rơi, đến ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, "A Sênh, anh đừng..." Cậu bắt đầu cảm thấy lạnh, cơ thể không khống chế được mà run rẩy, bởi vì quần áo trên người cậu toàn bộ đều đã bị Cố Ngôn Sênh xé đi. Cậu nghe thấy Cố Ngôn Sênh gần trong tầm tay, trầm giọng khàn khàn, gằng từng chữ một mà nói ra tên của cậu: " Thẩm, Kham, Dư." " Cậu nói cậu là Tô Đồng? Cậu nói cậu yêu tôi?" "Cậu như vậy là muốn cái gì?" "Tôi cho cậu." "Cậu bỏ qua cho Tô Đồng đi, đừng làm hại cậu ấy nữa." (Giây tiếp theo, tấm lưng đang đóng chặt của Thẩm Kham Dư đã bị anh đâm thẳng vào mà không hề báo trước, đi thẳng vào phía dưới.) Kèm theo tiếng " A...." đó là âm thanh xé toạc một cách tàn nhẫn, Thẩm Kham Dư khàn giọng kêu thảm, lại bởi vì âm thanh quá yếu ớt, khiến cho âm thanh cậu phát ra nhỏ giống như một tiếng thở dài. "A Sênh... anh đừng...." cậu hoàn toàn không nói ra được một lời hoàn chỉnh, bởi vì chỗ đó đã được Cố Ngôn Sênh bôi trơn bằng máu, bắt đầu đâm mạnh vào cơ thể của cậu, cậu rất khó khăn mà thở hổn hển, vậy chỉ không hề đè lên vết thương trên tay của cậu, dường như cắm sâu vào giữa hai vết nứt của gạch. " Anh đừng, như vậy..."Trái tim và dạ dày của Thẩm Kham Dư không thể chịu được sự va chạm mạnh mẽ như thế này, khiến cậu càng ngày càng khó thở, một lượng lớn vị ngọt tanh đọng lại trong cổ họng. Cậu biết là bản thân không thể trực tiếp nôn ra được sẽ làm A Sênh bị dơ, nhưng mà cậu đã không có cạc nào mà nuốt nó xuống, chỉ có thể cắn chặt môi, chậm rãi nôn ra giữa môi. Cậu cũng không nói ra được lời nào, tinh thần cũng mờ mê man, đối với nỗi đau đó cũng không hề nhạy cảm như vậy, chỉ là sợ làm Cố Ngôn Sênh bị thương, trong tiềm thức muốn đứng dậy, khó khăn mà tiếp nhận hắn tiến vào, phối hợp với động tác của hắn. Đôi chân của cậu đang cố chống đỡ run lên như những cành cây đung đưa trước gió mưa, và chiếc cổ xanh xao khó khăn ngửa ra sau, vẽ một đường vòng cung mong manh đến mức tưởng chừng như bị gãy khi chạm vào. Tình yêu không có tình cảm, tàn nhẫn giống như một loại hình phạt tàn khốc. Thẩm Kham Dư biết được rằng đây là những gì bản thân đáng phải chịu, bởi vì người tra tấn đầu tiên là hắn. Cố Ngôn Sênh và Tô Đồng đã cùng nhau lớn lên, trước cái "bắt cóc" đó, sức khỏe của Tô Đồng vẫn luôn rất khỏe mạnh, thậm chí còn khỏe mạnh hơn cả Cố Ngôn Sênh . Đó là một lần bắt cóc thế nào nhỉ? Lúc đó Thẩm Kham Dư đã mang thai bốn tháng rồi, ngày hôm đó Cố Ngôn Sênh rõ ràng đã nói với cậu, hắn phải đi đón năm mới với Tô Đồng, vả lại là một nhóm người lớn ở cùng nhau, hoàn toàn không hề che đậy không hề lừa gạt. Thẩm Kham Dư cũng giả vờ phục tùng và khoan dung, mỉm cười và tiễn hắn ra ngoài mà không nói nhiều. Nhưng trên thực tế cậu vẫn là ghen tị đến phát điên, cậu kêu mấy đứa bạn của cậu giáo huấn Tô Đồng một trận đau đớn thê thảm, kêu cậu ta từ nay về sau cậu ta không dám dựa gần Cố Ngôn Sênh nữa. Bọn họ nhốt Tô Đồng người có bệnh sợ không gian kín vào một cái thùng gỗ không chút ánh sáng lọt vào, đá và lắc lư thùng gỗ liên tục, thậm chí còn đá thùng gỗ xuống bậc thềm. Cố Ngôn Sênh không quên đi được lúc hắn  ôm Tô Đồng ra khỏi thùng gỗ, bộ dạng thương tích đầy mình và hơi thở thoi thóp của cậu ta. Trên đường đi đến bệnh viện, đến ngay cả không gian của chiếc xe cứu thương cũng là cho cậu sợ hãi đến nỗi gần như nghẹt thở, thậm chí sốc ho ra máu. Tô Đồng không hề làm gì sai cả, lại suýt chút nữa đã bị Thẩm Kham Dư hại chết. Đây là chuyện mà cả đời này Cố Ngôn Sênh cũng quên được. Nếu như trong bụng không có con của hắn, hắn sẽ đem những đau khổ mà Tô Đồng đã chịu từ đầu chí cuối, thậm chí là hơn gấp ngàn vạn lần trả lại cho cậu. Trong khi Cố Ngôn Sênh say rượu và ngủ mê mệt, tiếng của vật thể đụng và rơi xuống đất, âm thanh đó ám ảnh trong đầu hắn không thôi, vở như thùng gỗ của Tô Đồng lăn từ cầu thang xuống giống như một con quỷ ám ảnh trong giấc mơ của hắn. Là Thẩm Kham Dư . Là tên điên Thẩm Kham Dư này. Cậu nhất quyết muốn kết hôn và sinh con cho hắn, hắn có thể nhịn. Vì đứa bé vì ba mẹ, hắn cũng đồng ý từ từ cắt đứt quan hệ với Tô Đồng, cố gắng thử một chút lâu ngày sinh tình. Hắn không biết rằng bản thân không thể làm được, không muốn cho cậu bất kì hi vọng nào, vậy nên từ trước đến nay chưa hề nói với cậu, bản thân là muốn cùng cậu trải qua những ngày tháng sau này thật tốt. Nếu như cậu không có kiên nhẫn, cậu muốn nổi nóng, hoàn toàn có thể nổi nóng với hắn, nhưng cậu lại nhất quyết đi làm hại Tô Đồng, nhất quyến khiến cho tất cả mọi người đau khổ không chịu nổi. Dựa vào đâu cậu có thể muốn làm gì thì làm để cho người khác đau khổ. Dựa vào đâu chứ. Rượu luôn là thứ có thể ăn mòn đi lý trí của con người, thổi bùng lên những tia lửa đen tối và bạo lực đè nén con người trong sâu thẳm xương máu, mùi máu tanh xộc lên mũi giống hệt mùi máu kinh hoàng mà Tô Đồng phủ đầy mình ngày đó. Cố Ngôn Sênh gần như phát điên bởi cơn tức giận trong lồng ngực, anh chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm thấp giống như Shura đang tuyệt vọng. Thẩm Kham Dư , cậu thích tôi như vậy, muốn có được tôi như vậy, vậy thì tôi tính đủ một lần với cậu. Cậu đang run rẩy?Cậu đang giãy giụa? Đang khóc? Cậu cũng biết bị người ép làm tình có bao nhiêu đau khổ sao? Cậu cũng biết sao? Cậu cái tên điên này, khốn nạn, làm những hết sức xấu xa, tại sao còn có thể bình yên vô sự mà cười vui vẻ hả? Thật sự là xấu xa muôn thủa sao? Tôi đối xử với cậu như vậy, cậu sẽ căm phẫn sao? Nếu như căm phẫn, hay là thẳng thắn giết tôi đi. Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa. Thẩm Kham Dư ngất đi trong đau đớn, lại tỉnh dậy từ trong đau đớn. Cậu nhìn thấy trời đã sáng, trong mắt giống như bị che mờ bởi một lớp sương mù, không có tiêu cự cũng không có ánh sáng, lồng ngực rất khó chịu, hít thở khó khăn cậu chỉ có thể mở miệng dùng sức thở hổn hển, môi khô giống như lòng sông nứt vỡ. Cậu quay đầu lại, nhìn về phía Cố Ngôn Sênh nằm bên cạnh người vừa chìm vào giấc ngủ mê, bị máu đã khô ở trên mặt hắn dọa sợ một trận, vốn dĩ là cố cử động ngón tay một xíu, lúc sau nhấc ngón tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu. Vẫn may, có thể lau mất được, không phải máu của A Sênh, A Sênh không có bị thương. Thẩm Kham Dư thở phào một hơi, lập tức lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, dây thần kinh cả người căng thẳng lên. Không phải máu của A Sênh, vậy thì là cậu thấm lên người A Sênh, làm ra máu rồi? Nếu như hắn tỉnh dậy thấy cả người mình toàn là máu của cậu, chắc chắn sẽ gớm chết. Thẩm Kham Dư lập tức từ một người sống dở chết dở lại trở nên như có Chúa giúp đỡ, hai ba cái liền ngồi dậy, phía dưới đột nhiên đau nhức, một lượng lớn nước đục trộn lẫn máu chảy ra, suýt nữa ngất đi. , vội vàng nuốt vài viên thuốc, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một hồi, ấn ngực rồi từ trên mặt đất đứng dậy. Cả người cậu đều là vết máu, sợ là làm dờ Cố Ngôn Sênh, chỉ có thể ba chân bốn cẳng mà xông vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, lại xả nước nóng vào chậu để giặt khăn, quay về giúp Cố Ngôn Sênh cởi quần áo, lau người, thay đồ ngủ. Xương ở tay trái giống như bị đè gãy vậy, mặc dù đã uống thuốc giảm đau, cảm giác đau vẫn rõ ràng, nhưng mà luôn cảm thấy không có sức, làm cũng lề mề chậm chạp rất nhiều. Cậu vô cùng sợ hãi Cố Ngôn Sênh sẽ tỉnh dậy, nơm nớp lo sợ mà làm xong những việc này, đặt hắn trở về lại giường, đắp chăn thật tốt, sợ hắn giật mình tỉnh dậy, nửa quỳ ở bên giường dùng tay từng chút một vuốt ngực cho hắn đến khi hơi thở trở nên nhẹ và ổn định, để cho hắn ngủ yên ổn một xíu. Đợi đến khi hắn ngủ sâu lại lần nữa, Thẩm Kham Dư quay người lại, bắt đầu dọn dẹp những đống bừa bộn đầy trên mặt đất. Cậu dọn dẹp đã làm vỡ một cái đồ trang trí thạch anh, xem ra không phải là món đồ rẻ, khi nhặt những mảnh vỡ tay của cậu run cầm cập, nghĩ rằng nó không hề rẻ, nếu như là tính vật gì đó của Cố Ngôn Sênh và Tô Đồng, vậy thì cậu thật sự là triệt để sợ hãi. May mắn thay là vẫn có thể nhìn thấy được nhãn hiệu, cậu bây giờ nhanh chóng đi đến trung tâm thương mại nói không chừng mua về được một cái giống y đúc. Cậu cho từng mảnh vào một cái túi, chống trên đầu gối và định đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy tức ngực khủng khiếp, khí quản ngứa ngáy khó chịu, cậu cúi xuống, bịt miệng và ho mạnh nhưng ho khan. máu trên tay. Cậu ngơ ngác nhìn bàn tay đầy máu của mình, mịt mù suy nghĩ mình cũng hề thấy đau chỗ nào? Nhiều máu như vậy là đã va đập vào đâu chứ? Trong đầu cậu rối bời dường như quên mất mình đã uống thuốc giảm đau, không hiểu sao tự nhiên lại nôn ra máu. Tuy nhiên, màu máu không sẫm như màu hồng nên không phải là vấn đề lớn. Cơn ho không dứt, cậu vẫn ho ra máu từng đợt. Sợ làm bẩn sàn nhà, cậu túm lấy cổ áo chặn môi cậu, rồi vội vàng rời khỏi phòng ngủ của Cố Ngôn Sênh.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!