Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g3D8zVPfQ

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 25

Cố Ngôn Sênh cau mày nhìn chằm chằm về phía bức tường tâm nguyện, tuy khoảng cách rất xa ánh sáng rất tối, hắn thế nào cũng nhìn không rõ, nhưng luôn cảm thấy dường như ở đó có thứ gì đó níu lấy trái tim của hắn. Hắn nhanh chân đi đến chỗ bên cạnh thợ ánh sáng: " Anh, anh có thể giúp tôi đánh một đường sáng qua chỗ tường tâm nguyện bên kia được không?" Thợ ánh sáng sững người một chút: " Bây giờ sao? nhấn ánh đèn sân khấu mà không có cảnh báo, có thể sẽ dẫn đến hỗn loạn." Cố Ngôn Sênh lập tức nói: " Hậu quả tôi chịu." " Nhưng mà...." " Xin lỗi, tôi thật sự là có chuyện gấp." Trông hội trường lập tức xôn xao, Cố Ngôn Sênh lại không rảnh để để ý tới, bởi vì hắn nhìn thấy rất rõ bóng dáng xanh xao gầy gò trong bộ quần áo rộng lớn ở trong dòng người đó. Đã mấy ngày không gặp, cậu dường như đã gầy như một tờ giấy. "Thao tác sai, mọi người tiếp tục." Cố Ngôn Sênh cầm lấy micro hắn giọng nói xong, đi khỏi ánh đèn, nhanh chóng đi qua vị trí bức tường tâm nguyện. Nhưng mà đến khi hắn đến trước tường tâm nguyện, lại không nhìn thấy Thẩm Kham Dư, dường như bóng dáng dưới ánh sáng lúc đó chỉ là hắn ảo giác. Đường Tu kéo Đường Trân băng qua dòng người đi trước mặt hắn, mở miệng liền mắng mỏ: " Cố Ngôn Sênh cậu nổi điên cái gì vậy, cậu cho là đèn laze chơi lúc nhỏ à, nguy hiểm lắm đó được không." Cố Ngôn Sênh không nhìn lấy Đường Tu một cái, vẫn ở trong một đống người thở phì phò như cũ dốc sức tìm Thẩm Kham Dư. Đường Trân giẫm chân Đường Tu một cái: " Anh ngu à? A Sênh rõ ràng đang tìm người, chỉ biết nổi giận lung tung." Giày cao gót giẫm lên người không phải cái đau bình thường, Đường Tu đau đến nỗi hoài nghi nhân sinh, anh hít một ngụm khí lạnh, nước mắt sinh lý suýt nước trào ra. Đường Trân mặc kệ anh, giơ tay ra nắm chặt lấy cánh tay Cố Ngôn Sênh : " A Sênh, em đang tìm người sao? Chị tìm giúp em." Bây giờ Cố Ngôn Sênh mới chú ý tới sự tồn tại của Cố Ngôn Sênh , hắn hít một hơi, khàn giọng kêu tiếng chị. Đường Tu nhìn mắt hắn hơi đỏ vội vàng an ủi nói: " Ai yo không khóc không khóc, chị đây, nói chị nghe em muốn tìm cái gì, chi đi tìm giúp em." "Thẩm Kham Dư...." Đường Trân chớp mắt hai cái: " .....Tiểu Ngư? Không phải em nên dẫn em ấy đến đây chơi sao? Mất rồi sao?" Cố Ngôn Sênh chớp con mắt long lanh một cái, nhìn về phía Đường Tu, giọng điệu vô cùng lo lắng nói: " Em nhìn thấy Thẩm Kham Dư rồi, Đường Tu." Nếu như bình thường, Đường Tu chắc chắn sẽ bởi vì chuyện Cố Ngôn Sênh không gọi anh anh trai mà gọi Đường Trân chị này đánh chết hắn, nhưng mà nghe thấy tên của Thẩm Kham Dư, trong đầu Đường Tu giống như bị quăng một trái bom vào, nổ một cái triệt để hiểu rõ những hỗn loạn trong đầu anh. Anh liền nói vừa nảy gương mắt chỉ để lộ ra một đôi mắt đó, luôn cảm thấy quen thuộc lại lạ lẫm. Quen thuộc là bởi vì cậu giống người anh quen. Lạ lẫm là bởi vì ánh sáng và cảm xúc trong đôi mắt đó hoàn toàn khác với cái người anh quen biết. Số lần anh gặp Thẩm Kham Dư không nhiều, lần trước khi gặp cậu còn bị bệnh nữa, không hề mở mắt. Có thể trước đây mỗi lần nhìn thấy cậu, đôi mắt cậu luôn sáng ngời, nói nhiều là hay cười, đôi mắt cong lại khi cười lên, bọng mắt dưới mắt cậu tròn xoe và thanh tú, đôi môi nhếch lên để lộ ra hàm trắng đều, mười câu hết chín câu là gắn liền với Cố Ngôn Sênh . Tại sao lại trở thành dáng vẻ sợ dựa gần người khác như vậy, tại sao trong đôi mắt đó chỉ còn lại sự sợ hãi và ảm đạm. Rốt cuộc tên nhóc thúi Cố Ngôn Sênh đã làm những chuyện tội lỗi gì. "Cố Ngôn Sênh , cậu đợi đó anh tìm được người rồi tính sổ với cậu." Đường Tu nghiến chặt răng nói cho xong, kéo Đường Trân đi ra ngoài hội trường.. Đường Trân vừa sững sờ bị kéo đi vừa quay đầu lại nói với Cố Ngôn Sênh : " A Sênh em đừng lo nha, tụi chị đi tìm Tiểu Ngư giúp em, em đừng chạy lung tung nha ở đây không thể không có em được!" "Được rồi em đừng nói chuyện với loại đàn ông có lương tâm đó!" "Anh rốt cuộc là nổi nóng cái gì vậy, dáng vẻ này của anh giống như một omega ngoài lạnh trong nóng và kỳ cục vậy, anh biết không." "Em lại nói thứ kỳ cục gì ở đó vậy? Em đi qua đó kiếm, anh đi qua đây." —— Lúc Đường Tu tìm được Thẩm Kham Dư, cậu đang trốn ở trong lối hẹp giữa hai hội trường—bởi vì chật hẹp quá, thậm chí không thể nói là lối đi, chỉ là một khe hở, cậu có đi vào được bên trong đây, đúng là ốm đến nỗi chỉ còn bộ xương. Cậu còn không biết Đường Tu đã nhìn thấy cậu, cúi đầu cuộn người lại thành một cục ở trong lối đi chật hẹp, đang run rẩy toàn thân. Sau khi câu bị đèn tự quang chiếu vào liền liều mạng chạy ra khỏi hội trường, chạy đến nỗi hô hấp khó khăn vô cùng, không thể không tháo khẩu trang xuống, mở lớn đôi môi khô khốc trắng bệch hít thời từng ngụm lớn, trên mặt đầy những vệt nước mắt chưa khô. Đường Tu khóe miệng của cậu nứt ra, dính đầy máu khô không rõ ràng, trên mặt còn có rõ ràng vết bầm tím, tựa hồ bị người rất mạnh đả thương. Cậu một tay ôm lấy bụng không biết là bị đau ở đâu, khi đau dữ dội thì mở miệng cắt chặt lấy tay áo của mình, không chỉ khóc không ra tiếng, đau cũng không lên tiếng, ngoại trừ tiếng thở hổn hển bị kìm nén lại, cả người vừa ngoan vừa yên lặng, thật sự giống như một con cá không biết nói vậy. Đường Tu hít thở sâu một hơi, sợ dọa sợ tới cậu, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, động tác và âm thanh đều rất nhẹ nhàng: " Tiểu Ngư —" Thẩm Kham Dư vẫn bị dọa sợ, run rẩy người một cái, hoảng hốt lo sợ quay đầu lại nhìn anh, trong đôi mắt to không hề có sự vui vẻ toàn là ánh nước và tơ máu. "....là anh, anh A Tu," Đường Tu đau lòng đến nỗi suýt chút nữa không nói được lời, thở dài một hơi mới nói, " Đúng là em, vừa nảy tại sao lại giả vờ không biết anh hả?" === Thẩm Kham Dư qua quýt lắc đầu, lại không hề nói chuyện, chỉ là không nhìn Đường Tu nữa, cúi thấp đầu hơn lúc nãy cuộn chặt người hơn, nắm chặt lấy túi hút chân không không biết là thứ gì, cạnh sắc của cái túi đã cứa vào lòng bàn tay của cậu, máu đỏ tươi nhỏ từng giọt chậm rãi trên bộ quần áo cũ kỹ của cậu. Bất kể Đường Tu nói gì cậu đều không nghe lọt tai, cũng không nói chuyện, càng không chịu bước ra, sốt cao làm cho hai má cậu đỏ ửng và ý thức mơ hồ, từ đầu đến cuối không hề để cậu buông bỏ sự bảo vệ của bản thân mình. Cậu thật sự sợ hãi, dường như một chút cảm giác an toàn cũng không có. Đường Tu không biết cậu đang sợ cái gì, nhưng anh biết rằng những không có cảm giác an toàn rất thích ở trong thể giới nhỏ bé thiếu ánh sáng, bởi vì như vậy người khác khó mà nhìn thấy được họ, cũng khó mà tổn thương họ. Cậu khó khăn lắm mới tìm được một nơi như vậy, hiển nhiên là dù sao chăng nữa cậu cũng không chịu đi. Cuối cùng là Đường Trân đi tới, nói từng câu từng chữ nhẹ nhàng dỗ cậu đi ra. " Chào em Tiểu Ngư nha, còn nhớ chị không? Chị là chị Trân Trân của em đây," Đường Trân ngồi xổm trước mắt cậu, nhẹ nhàng sờ mái tóc khô và mềm của cậu, " Lúc em với A Sênh kết hôn, chị có tặng lì xì cho em đó, em nhớ không?" Thẩm Kham Dư có chút phản ứng, cậu ho hai tiếng, ôm chặt lấy bụng, có một vài tia sáng trong đôi mắt vẫn đục: " Lì xì...." " Ừ, đúng vậy!" Đường Trân gật mạnh, tay vẫn liên tục xoa lên mái tóc mềm mại của cậu như cũ để xoa dịu, "Lì xì! Chị là chị Trân Trân cho em lì xì!" "Lì xì, em, em còn," Thẩm Kham Dư dụi mắt, cúi xuống lục lọi trong túi áo, lấy ra mấy tờ một trăm tệ và một chút tiền lẻ, đưa hai tay cho Đường Trân, "Xin lỗi chị, trong đây vẫn....không đủ, em, mấy ngày nữa em thêm, em....đưa thêm tiền." "......" Đường Trân nhìn thấy đống tiền nhàu nát đó và bàn tay máu chảy đầm đìa của cậu, đầu mũi hơi cay. Tay trái của cậu bị cạnh sắc của túi cứa vẫn còn đang chảy máu, rất nhanh đã thấm vào mấy tờ tiền giấy, cả buổi trời cậu không đợi được Đường Trân nhận lấy, mới chợt bừng tỉnh: "Xin lỗi xin lỗi, em em em làm dơ rồi....chị chị đợi em, chờ em mấy ngày, em đưa chị tiền mới, xin lỗi chị." Đường Trân khịt khịt mũi, nhanh chóng nhận lấy xấp tiền nhỏ ấy: "Không sao, em không dơ, chị không chê em. Vậy em cũng không chê chị, được không?" " Vâng." Thẩm Kham Dư ngơ ngác gật đầu, nhỏ giọng đồng ý, cuối cùng là hơi vui ngẩng đầu lên cẩn thận cười với cô một cái, hai má cậu đỏ ửng, trông dễ thương kinh khủng. Có người cần đồ cậu cho rồi. Cậu vui đến mức cười khúc khích không biết nói gì. "Vậy chị đưa em đi ăn được không nào? Em thích ăn gì nào?" ".....Cháo trắng nấu với hột vịt bích thảo cùng thịt nạc." "Cái này chị biết nấu, chị nấu cho em ăn được không?" "...." Thẩm Kham Dư ngơ ngác nhìn Đường Trân, nước trong mắt rất nhanh liền biến thành nước mắt, từng giọt từng giọt từ trong hốc mắt lăn ra ngoài. Đường Trân nghĩ rằng bản nói sai cái gì làm tổn thương cậu, kết quả là đôi môi khô và xám của cậu run lên, đôi mắt mê man, cậu khẽ gọi một tiếng mẹ. "Mẹ cháo mẹ....ngon nhất....thơm lắm, ngọt lắm, còn có cơm cháy rất mềm...." Cậu nhấc tay áo lên lau nước mắt loạn xạ, cậu dường như coi Đường Trân là mẹ ruột của mình, cười khúc khích và nói những lời vô nghĩa trong khi nghẹn ngào nức nở: "Mẹ ơi mẹ, em không giận con nữa sao? Con biết sai rồi, mẹ đừng....mẹ đừng giận nữa được không? Mẹ cười một cái, mẹ cười một cái đi.... bố sẽ khỏe lên thôi..." Đường Trân không hiểu cậu đang nói cái gì, chỉ biết rằng cậu sốt đến hồ đồ rồi chắc là coi mình thành mẹ, bèn thuận theo ý cậu, đỏ mắt cố gắng nở một nụ cười ấm áp với cậu. Thẩm Kham Dư cũng cười theo, vừa cười vừa khàn giọng nói với cô: Mẹ con yêu mẹ. "Mẹ cũng yêu con," Đường Trân cười dịu dàng, hai tay từ trên đầu vuốt ve khuôn mặt của hắn, nhẹ nhàng lau đi ướt át khóe mắt, "Tiểu Ngư không khóc nữa, về nhà với mẹ được không nào?" Thẩm Kham Dư không đồng ý cũng không từ chối, vẫn với chất giọng khàn đặc và giọng mũi nặng nề, cậu bướng bỉnh lặp đi lặp lại câu "Mẹ ơi, con yêu mẹ", Đường Trân đã kiên nhẫn đáp lại cậu hết lần này đến lần khác. Mẹ con yêu mẹ. Từ nhỏ tới lớn đều yêu mẹ. Lúc nhỏ mỗi ngày vừa rời khỏi nhà liền nhớ muốn về nhà vô cùng vô cùng, nghĩ đến trong nhà có mẹ có bố, còn có anh hai nữa, con liền muốn về nhà. Nếu như mọi người không ghét con thì tốt rồi, nếu như con không phải một đứa phiền phức thì tốt rồi, như vậy có phải ngày nào cũng có thể ở nhà thật lâu không, có thể nhìn thấy mọi người cười với con. Cháo mẹ nấu ngon nhất, cái ôm cũng ấm nhất, chỉ cần một lần thôi liền có thể khiến cho con người ta khắc cốt ghi tâm. Mẹ rõ ràng biết con là sao chổi, không cần đối xử tốt với con như vậy nữa. Gần con, sẽ.... làm hại mẹ đó. Mẹ đừng sợ, con đi đây, con sẽ mang theo những thứ không tốt với mọi người đi. Nếu vui, mẹ cười một cái đi. Cười với con một cái đi. —— Đường Tu tìm đồng nghiệp ở bệnh viện tới, cùng với Đường Trân đưa Thẩm Kham Dư đi bệnh viện, bản thân thì mang một bụng tức giận hùng hổ quay lại hội trường. Hiện trường không biết đang làm hoạt động gì, người MC đi qua đi lại khấy động bầu không khí trong hiện trường, Đường Tu sải bước đi tới, trực tiếp giựt micro trong tay anh ta. Người MC sững sờ một chút rồi nở nụ cười chuyên nghiệp: "Anh đây,anh tính tham gia hoạt đồng này sao?" "Tôi tham gian cmn hoạt động!" "......" Đường Tu giơ micrô lên, mặc dù biết hiệu ứng khuếch đại của thứ này là hạng nhất, nhưng anh ấy vẫn hét vào mặt Cố Ngôn Sênh trên sân khấu với giọng lớn nhất trong đời: " Cố Ngôn Sênh!! Cá mày nuôi bị bắt đi rồi, tự mình đi kiếm đi, anh đây không rảnh giúp mày đâu nghe thấy không??!" Sau khi Đường Tu hét lên xong, anh ta không thèm để ý đến những người xung quanh đang nói gì, càng không thèm nhìn biểu cảm tuyệt vời của Cố Ngôn Sênh trên sân khấu, anh ta đặt lại micro vào tay người dẫn chương trình, vắt kiệt sức lực. của địa điểm mà không cần nhìn lại.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!