Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g3D8zVPfQ

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 37

Sau khi Thẩm Kham Dư đảm bảo hết lần này tới lần khác rằng bản thân sẽ không đi nữa, cảm xúc của Cố Vũ Điềm mới được xoa dịu, nhưng vẫn dính chặt lấy Thẩm Kham Dư, không chịu để người khác ôm. Ôm thì thôi đi, đằng này con bé còn muốn Thẩm Kham Dư đút con bé ăn cơm, Cố Ngôn Sênh tức giận vô cùng, hắn xem cậu là đồ dễ vở trân quý nâng trên tay, bảo bọc lấy, bị con nhóc này sai khiến không ngừng, hắn thật sự không nhịn nỗi nữa. Nhưng mà Tống Lê ở bên cạnh, dáng vẻ lại là vừa vui vẻ lại niềm nở của Thẩm Kham Dư ,sự tức giận đầy cả bụng hắn cũng tiêu tán mất đi, chỉ có thể ở một bên luôn giúp Thẩm Kham Dư một tay, sau đó lặng lẽ trong lòng về nhà làm sao xử lý con bé Cố Vũ Điềm. Tống Lê vẫn như cũng không thèm để ý tới Thẩm Kham Dư, nhưng ít ra không giống với kiểu thích châm chọc như trước đây nữa-- bà cũng không có cơ hội châm chọc gì, Cố Ngôn Sênh vừa nhìn biểu cảm không đúng hoặc giọng điệu sắc bén liền sẽ gắp thức ăn vào chén bà, nói mẹ ăn nhiều xíu. Chặn miệng mẹ lại, Cố Ngôn Sênh lựa mấy món thanh đạm vừa miệng đút cho Thẩm Kham Dư, Thẩm Kham Dư đã nói rất nhiều lần là không cần, nhưng cậu lại bận rộn đút Cố Vũ Điềm nên không có rảnh để từ chối hắn, chỉ có thể ý thức mà mở miệng ăn, nhai lấy mà không biết gì, quai hàm nhỏ gầy nhai từng chút một giống như động vật gặm nhắm vậy, vừa nhai vừa ậm ờ nói cảm ơn A Sênh. Cố Ngôn Sênh nhìn chằm chằm mặt cậu một lúc, muốn đến gần một cái,nhưng mẹ và con gái đều ở đây, như vậy dường như không hay lắm. Hắn trái lại không hề gì chỉ sợ con cá nhát gan này sẽ bị dọa sợ mất thôi, vậy nên chỉ có thể nuốt nước bọt có hơi buồn bực mà tiếp tục ăn cơm. Hắn cảm thấy ấm ức mà trước đây chưa từng có. —— Thẩm Kham Dư đút Cố Vũ Điềm ăn xong một chén cháo cá tuyết nấm hương, nói Cố Ngôn Sênh bản thân đi nhà vệ sinh một tiếng. Trước khi rời khỏi tầm mắt của Cố Ngôn Sênh, cậu vẫn luôn đi rất vững, sau khi xác nhận được hắn sẽ không nhìn thấy được mình nữa, bước chân đi của cậu ngày càng loạng choạng. Đẩy mở cửa nhà vệ sinh cậu liền cúi gập người mạnh xuống nôn hết những thứ đã ăn ra, nôn đến mức máu và mật đều bị nôn ra hết. Nôn mửa quá dữ dội, cậu vừa nôn vừa ho, lại không hít thở nổi, nôn đến mức trước mắt tối đi chân dưới thì mềm oặt, chỉ có thể giơ tay nắm chặt lấy vòi nước bên cạnh, mới không ngã xuống. Những thứ ăn vào cơ bản là đã bị nôn ra hết, cậu không chống đỡ nỗi nữa mà ngã xuống đất, lồng ngực đau âm ỉ vô cùng, cổ họng dường như cũng bị nghẹn lại, hô hấp càng ngày càng khó khăn, mỗi một khi hít vào lồng ngực tựa như bị xé toạc ra vậy. Cậu thực sự không còn cách nào chỉ có thể lấy ra bình oxy cầm tay nhỏ cậu lén lút giấu trong túi áo trong của áo khoác, đeo mặt nạ lên trên mặt, tay run rẩy khó khăn lắm mới ấn được vào đầu bơm sau mấy lần thử sức, hít từng ngụm khí lớn vào trong và thở ngược ra lại. Một bình oxy không hề rẻ, cậu cũng không dám thở quá nhiều, hít tầm bốn năm ngụm, tuy vẫn thở gấp rất dữ dội, nhưng đã không còn khó chịu như vậy nữa, cậu liền dẹp nó vào, lần nữa bỏ vào lại trong túi. Ấn lấy lồng ngực đau âm ỉ không ngớt, cậu ngẩng đầu lên nhìn trần nhà trắng xóa, trước mắt giống như một thước phim vậy liên tục hiện ra các khung cảnh lúc nảy, nhìn thấy Điềm Điềm cười với cậu nhìn thấy được bàn tay ú nu của con bé giữ chặt lấy áo cậu, cậu nhìn thấy được sự dịu dàng của A Sênh khiến cậu cay mắt mũi nóng, nhìn thấy được hắn gắp tôm và củ cải nhỏ vào chén của mình. Bên tai cậu không ngừng vang lên giọng nói non nớt lảnh lót của Điềm Điềm, liên tục gọi papa ơi papa ơi, còn có giọng nói dịu dàng của Cố Ngôn Sênh bên tai cậu, nói từng câu một bảo cậu phải ăn nhiều vào, hiện giờ cậu không phải một người nữa rồi. Câu giơ tay ra muốn chạm vào những bóng hình hư ảo đấy, đôi môi nhợt nhạt chậm rãi cong lên, phác thảo ra vòng cung thỏa mãn thậm chí là hạnh phúc. Những khung cảnh đó trước đây ngay cả trong giấc mơ cậu cũng không dám mơ tới, vậy mà đều đã trở thành hiện thực. Cậu biết tất cả đều sẽ kết thúc rất nhanh thôi, nhưng hiện giờ cậu vẫn thấy hạnh phúc biết bao, hạnh phúc đến mức cậu luôn ngắt lấy bản thân, muốn xem thử có phải đang nằm mơ không. Chắc chắn ông trời ngủ gật rồi, hoặc là tuổi tác lớn rồi bị hoa mắt, không nhận ra cậu là sao chổi, nếu không sao lại cho người như cậu ân huệ lớn thế này. Nếu như là như vậy, cậu hi vọng cậu có thể ngủ thêm chút nữa cậu sẽ không đòi hỏi nhiều hơn, cũng cố không liên tục gây thêm rắc rối cho người khác giống như sao chổi. Hương vị của nấm hương và cá tuyết, món thì nồng đậm thuần túy, món thì mùi biển tanh nhè nhẹ, cậu ngửi thấy liền thấy buồn nôn, vẫn luôn muốn nôn nhưng mà cậu vẫn nhịn lấy, không hề để phát tác trước mặt bọn họ, thậm chí cũng không hề để họ nhìn ra được sự không đúng nào, đút Điềm Điềm ăn cháo xong mới đi ra ngoài nôn, cậu đợi chút nữa dọn dẹp sạch sẽ chỗ cậu làm dơ rồi đi. Cậu việc cậu làm chắc là cũng được, sau này sẽ cố gắng hơn nữa, chắc chắn sẽ tốt lên từng ngày. Vậy nên cho....cậu thêm chút thời gian nữa đi. Có được không. Cậu nhấc tay lên che mắt lại bằng cánh tay, tay áo lặng lẽ bị chất lỏng ấm nóng mặn chát thấm ướt đẫm. A Sênh, Điềm Điềm em thật sự thích hai người lắm, yêu hai người, cảm ơn hai người đã cho em cơ hội để sửa đổi, còn đối xử tốt với em như vậy. Có thể nào đừng đi nhanh quá, đừng đuổi em đi nhanh quá, em sẽ cố gắng làm tốt mọi việc, cầu mong hai người cho em một cơ hội. Cho em thêm chút thời gian, cầu xin hai người. —— Thẩm Kham Dư vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền chạm mặt Tống Lê. Cậu ngơ ngác nhìn bà ấy, tay chân lúng túng không biết để đâu, liền lúng túng đứng im gọi một tiếng dì. Tống Lê đánh giá trên dưới cậu một lược nhíu chặt mày nói: "Ta thấy cậu cũng không bệnh tật gì cho lắm, tranh thủ xuất viện sớm đi, sắp nằm viện được cả tháng ròi đó, cũng lố quá đi." Thẩm Kham Dư ngẩn ngơ gật đầu: "Con biết rồi, đợi xíu nữa con đi nói với bác sĩ, nếu như được hôm nay con..." "Nghe A Sênh nói là cậu lại mang thai nữa?" Tống Lê chen ngang cậu nói, bật vòi nước giống như đang nói chuyện phiếm vậy, đã không che đậy được sự chất vấn trong giọng nói, "Quan hệ của hai người thế nào tôi là người rõ nhất, A Sênh chắc chắc sẽ không đụng vào người cậu, có phải cậu lại giở trò gì nữa không, cậu làm gì mà nó ngoan ngoãn nghe lời cậu như vậy?" Cánh tay buông thõng bên người của Thẩm Kham Dư hơi run rẩy, gương mặt nhợt nhạt mở miệng nhưng lại không nói được gì, chỉ đành lắc đầu. Tống Lê bước lên gần một bước, nhìn chằm chằm mắt cậu hỏi: "Vậy đứa nhỏ này là của A Sênh nhà tôi sao?" Thẩm Kham Dư vẫn không nói lấy một câu như cũ, tay run rẩy ngày càng mạnh mẽ hơn, cậu nắm chặt lấy góc áo, hơi lắc đầu nhẹ. Tống Lê thấy cậu đang run lại không nói chuyện bèn nghĩ là cậu chột dà, liền hiểu ngay chế nhạo nói: "Rốt cuộc có phải không, đợi khi được bốn tháng đi chọc ối là biết ngay, nếu như không phải, ta nghĩ hai người cũng nên li hôn rồi đó." "Được...được ạ, ở đây con có....giấy thỏa thuận," Thẩm Kham Dư băn khoăn nói. Tờ giấy thỏa thuận trước đây bị Cố Ngôn Sênh vứt vào sọt rác, cậu thực sự đã nhặt nó lại, câu nghĩ rằng sớm muộn gì cũng cần tới, liền nhặt lại, "Cũng không....cần phiền như vậy, con nghe nói nếu ở riêng hai năm, thì có thể...chấm dứt quan hệ vợ chồng,.....con đi ngay....cũng được ạ, không sao cả." Tống Lê suýt chút nữa bị cậu chọc tức chết: "Đây chẳng phải là cậu thừa nhận đứa bé này không phải của A Sênh?" "Không phải, con...."Thẩm Kham Dư vội vã lắc đầu phủ nhận, nhưng mà đầu óc cậu vẫn rối rắm, nói chuyện cũng không rõ ràng, làm Tống Lê không kiên nhẫn nổi. "Được rồi, tới lúc đó làm chọc ối cong thì sẽ rõ thôi, còn nữa, thứ đồ này--" Tống Lê lấy từ trong túi mình ra một cái hộp được đóng gói tinh xảo. Thẩm Kham Dư vừa nhìn đã nhận ra ngay, đó là món quà sinh nhật mà bản thân mua để lại cho Cố Ngôn Sênh trước khi rời khỏi nhà. "Món đồ này, tôi khuyên cậu cầm về đi. Tập tục quê chúng tôi, sinh nhật tặng đồng hồ là không may mắn. Tôi nghĩ đây không chỉ là tập tục chỗ chúng tôi, là con người cũng nên biết đây là điều kiêng kị, cậu vẫn nên giữ lại cho mình đi." Tống Lê lạnh nhạt nhìn cậu, ánh mắt đầy sự cảnh cáo vào chê bai. Sắc mặt Thẩm Kham Dư nhợt nhạt vô cùng, cậu thẫn thờ nhìn cái hộp, lại nhìn Tống Lê, đôi môi nứt nẻ hơi tróc da run rẩy một hồi, rì rầm nói: "Xin lỗi dì.....con không biết...." Tống Lê cười lạnh một tiếng trong đôi mắt toàn là sự khinh miệt. Cũng không biết cậu đang giở trò gì, trước đây nhanh mồm lẻo miệng như vậy, nói một câu có thể cãi lại mười câu, dáng vẻ đáng thương hiện giờ cho ai xem chứ, dù sao bà không xem: " Được rồi đừng giả vờ nữa, nhanh cầm lấy đi." Thẩm Kham Dư giơ tay ra, đầu ngón tay run rẩy vô cùng, cũng không nhìn rõ được vị trí cụ thể của cái hộp-- cậu ăn không nổi cháo, đường huyết thấp quá. Ánh đèn của nhà vệ sinh là màu ấm, Tống Lê không nhìn thấy được gương mặt nhợt nhạt gần như trong suốt của cậu, nhìn thấy cậu run rẩy không ngừng, vẫn như cũ nghĩ cậu chột dạ, liền bực dọc nhét hộp vào tay cậu. Ngón tay của Thẩm Kham Dư cố hết sức mà nhận lấy, nhưng vẫn là không cầm được, cái hộp rơi xuống đất, đồ vật bên trong cũng bị rớt ra ngoài. Một cái đồng hồ tay, một tấm thẻ ngân hàng màu hồng, một tờ giấy. Đồng hồ bởi vì là mặt đồng hồ bị rớt xuống đất vậy nên mặt đồng hồ vỡ nát rồi. Tống Lê không ngờ tới sẽ như vầy, bà đứng sững sờ tại chỗ, có hơi luống cuống nhìn Thẩm Kham Dư. Thẩm Kham Dư dựa bồn rửa mặt mà chầm chậm ngồi xổm xuống, lần mò để nhặt lấy đồng hồ, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên đất. Tống Lê không biết cậu tại sao mò tới mò lui dưới đất, cậu cũng không mù, ánh sáng chỗ này cũng sáng lắm mà. Nhưng mà khi cậu ngồi xổm xuống, bà bỗng nhiên cảm thấy, cho dù mặc bộ đồ dày như vậy, đứa bé này vẫn gầy guộc quá khiến người khác e sợ, căn bản không phải là dáng người của người mang thai nên có. Bà thấy cậu mò cả buổi trời cũng không mò thấy tờ giấy, không nhịn được mà bước tới trước một bước giúp cậu, nhưng lại không ngờ tới tay cậu bỗng đổi vị trí, đôi giày cao gót dày và nặng của bà vậy mà đè thẳng lên trên tay của cậu. Trong chớp mắt bà dường như nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, làm da đầu bà tê rần. Thẩm Kham Dư đau đến mức cả người run rẩy một cái, mệt đến mức quỳ bò dưới đất, trong cổ họng phát ra một tiếng ngắn ngủi, bị đè tới mức nức nở lớn tiếng. —— Khi Cố Ngôn Sênh dẫn theo Cố Vũ Điềm qua vừa hay nhìn thấy cảnh này, trái tim vỡ tung ra trong chốc lát đau đớn khiến người khác sụp đổ. Cố Vũ Điềm "oa" một tiếng rồi khóc, chạy qua dùng sức đẩy Tống Lê ra: " Bà nội xấu! Tại sao giẫm papa! Bà nội xấu vô cùng!!!" Tống Lê cũng bị dọa sợ, nuốt nước miếng khó khăn nói: " Không phải bà nội cố ý đâu....." Cố Ngôn Sênh mặc kệ Cố Vũ Điềm cũng mặc kệ Tống Lê, hắn giơ tay ra muốn đỡ Thẩm Kham Dư dậy, nhưng mà vừa chạm vào cậu cậu liền sợ hãi đến độ cuộn mình lại thành một cục, run lẩy bẩy giống như bị nhúng vào hầm băng vậy, nói năng lộn xộn với cổ họng khản đặc vương mùi máu: Em biết sai rồi, sau này không như vậy nữa. Cố Ngôn Sênh cẩn thận từng chút một mà ôm cậu vào lòng mình, lặp đi lặp lại bằng giọng nói ấm áp bên tai cậu: Đừng sợ, là anh đây. ".....A Sênh?" Thẩm Kham Dư buông bỏ việc tự bảo vệ mình, mặc cho Cố Ngôn Sênh ôm lấy. "Là anh, anh đây." Cố Ngôn Sênh ôm chặt lấy cậu. "A Sênh...." cậu nắm chặt áo của hắn, giống như người đuối nước nắm chặt lấy cọng cỏ bên bờ, nức nở nhỏ nhẹ, gọi tên hắn hết lần này tới lần khác. "Anh ở đây." Cố Ngôn Sênh kiên nhẫn dịu dàng đáp lại cậu hết lần này tới lần khác. Hắn thật sự sắp điên rồi. Hắn nghĩ rằng hắn đã nói rất rõ với mẹ rồi, hắn thương Thẩm Kham Dư, muốn sống cả đời với tk, chuyện trước đây có rất nhiều hiểu lầm, hắn không muốn truy cứu nữa. Hắn nghĩ rằng mẹ tin. Vữa nãy hắn thấy Thẩm Kham Dư đi vệ sinh lâu quá muốn đi xem thử, mẹ vừa hay nói cũng muốn đi vệ sinh, kêu hắn chăm Điềm Điềm đi, bà đi tìm Thẩm Kham Dư là được rồi. Hắn vậy mà thật sự để Thẩm Kham Dư một mình đối diện với bà ấy. Hắn không dám nghĩ tới việc bà đã nói những gì với Thẩm Kham Dư, nếu như chỉ là giẫm phải tay cậu, thì không đến mức cậu sợ hãi thành như vậy được. Cố Ngôn Sênh cúi xuống nhìn thấy một cái đồng hồ mới được nắm chặt trong tay cậu, nhưng mà mặt kính trên đồng hồ đã vỡ tan tành, dưới đất có một tấm thẻ ngân hàng màu hồng xem ra là đã hơn mười năm trước, còn có một tờ giấy nhăn nhúng, trên đó vẽ một người lớn dắt tay một bé gái, bên góc phải có một chấm đen nhỏ, phía dưới là một hàng chữ Thẩm Kham Dư viết. 【A Sênh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.】 Não bộ Cố Ngôn Sênh lập tức rối bời, chốc lát không rõ chuyện gì đã xảy ra giữa lúc đó, chỉ là nhặt toàn bộ những món đồ đó lên, ngẩng đầu nhìn Tống Lê, khàn giọng nói: " Mẹ, có thể những lời con nói mẹ không hề để vào trong lòng, vậy nên con cũng không cách nào thể hiện được việc em ấy quan trọng với con bao nhiêu. Là con thiếu suy nghĩ, sau này con sẽ không dẫn em ấy gặp mẹ nữa, cũng mong mẹ đừng chủ động xuất hiện trước mặt em ấy nữa." Ý tứ vạch rõ giới hạn trong những lời nói này quá rõ ràng, Tống Lê mỏ miệng nói chuyện có hơi hoảng loạn: " A Sênh, con bình tĩnh trước đi..." "Con rất là bình tĩnh, con dẫn em ấy đi gặp các người mới là mất bình tĩnh," Cố Ngôn Sênh lạnh nhạt chen ngang bà, ôm lấy Thẩm Kham Dư đứng dậy đi được hai bước bỗng nhiên đứng lại, hít thật sâu một hơi lại chậm rãi thở ra, âm thanh có hơi run rẫy, "Con rõ ràng đã nói với mẹ, em ấy mang thai, sức khỏe em ấy không tốt, mang thai thật sự rất vất vả cũng rất nguy hiểm....con không biết mẹ làm sao nhẫn tâm được." "A Sênh--" "Mẹ dẫn Điềm Điềm đi trước đi. Lần sau con sẽ kêu bạn qua đón con bé, không để mẹ cực khổ chạy qua chạy lại nữa." Trái tim hắn thật sự đau đến sắp điên. Người hắn nâng trong lòng bàn tay sợ tan chảy, người khác không trân trọng thì thôi đi, đằng này còn không chút do dự xô ngã cậu xuống đất. Tay trái của Thẩm Kham Dư dày đặt vết sẹo, các vết bầm tím khó tan, xương ngón tay cũng cong hết cả, khi trời lạnh, mười ngón tay đau thấu xương. Cố Ngôn Sênh mỗi ngày đều massage chườm nóng cho nó, vừa nảy mới hơi hồng hào xíu, tuy vẫn không lịnh hoạt, nhưng ít nhất sẽ không khiến cậu đau đến mức không ngủ được. Cho dù Tống Lê không biết những điều này, vậy nhiều vết bầm tím trên tay cậu có thể nhìn thấy bằng mắt thịt, ngón tay lại gầy guộc trắng bệch như vậy, dường như bẻ một cái là gãy ngay, bình thường Cố Ngôn Sênh nâng niu tay cậu đều sợ làm đau cậu, bà sao mà nhẫn tâm giẫm cậu như vậy nhỉ. Hắn cảm thấy cả đời này có thể hắn không tài nào tha thứ được, dù là người đó là mẹ ruột hắn đi nữa. Hắn cũng sẽ không giao cậu cho bất cứ ai. —— Thẩm Kham Dư có hơi sốt nhẹ, ý thức mơ hồ dựa vào trong lòng Cố Ngôn Sênh đổ mồ hội lạnh từng cơn một, đôi môi khô nứt trán thì nóng, tay thì lạnh không chịu nỗi. Cậu nắm lấy đồng hồ tay rất chặt, không chịu để Cố Ngôn Sênh lấy đi, liên tục nói xin lỗi hắn trong sự bàng hoàng, nói bản thân hôm nay không hề làm tốt. Cậu nói cậu những món cậu không ăn nổi đều nôn hết rồi, đứa bé trong bụng cậu chắc chắn đói mất, cậu không hề chăm đứa bé tốt. Cậu nói cậu lại chọc dì giận nữa, cậu đã cố gắng ít nói chuyện, bởi vì sợ chọc dì giận, nhưng bà vẫn tức giận. Cậu nói cậu thật sự không biết sinh nhật không thể tặng đồng hồ, lần sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa. Cậu nói cậu sẽ sửa đổi, cầu xin hắn hiện giờ đừng đuổi cậu đi, có cậu thêm một cơ hội nữa. Cố Ngôn Sênh cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhợt nhạt lạnh ngắt của cậu một cái, khàn giọng nói: "Không phải lỗi của em, là anh không chăm sóc tốt cho em." Hắn muốn chặn một chiếc taxi, nhưng mà nơi này quá gần bệnh viện, tài xế trái lại không chịu đón, may thay gặp được Đường Tu vừa tan làm. Đường Trân ở ghế sau nhìn Cố Ngôn Sênh đặt Thẩm Kham Dư vào, cô vội vàng cẩn thận giơ tay ra đón lấy, sau đó không nhịn được mà nói một câu: "Anh, Tiểu Ngư nhẹ quá, có thể không nặng bằng em." Đường Tu có hơi khó chịu "ừ" một tiếng, giúp Thẩm Kham Dư kiểm tra đơn giản một chút, xác định được ngoại trừ sốt nhẹ ra không hề có vấn đề gì to tát, liền nhìn Cố Ngôn Sênh: " Chuyện gì thế này? Không phải ra ngoài gặp Điềm Điềm sao, ai lại ức hiếp em ấy?" Cố Ngôn Sênh bước vào trong ngồi, để Thẩm Kham Dư dựa lên người mình, nói khàn khàn: "Mẹ em không biết đã nói gì với em ấy.....còn giẫm tay em ấy, tay trái." Đường Tu quay lại ghế lái bắt đầu khỏi động xe, vừa quay hướng bánh lái vừa hỏi: "Não em úng nước à hay là thiếu điện hay là bị lừa hả? Để em ấy ở một mình cùng chỗ với mẹ em? Em không biết trạng thái hiện giờ em ấy ra sao hả? Vả lại em thật sự nghĩ rằng em nói hai câu mẹ em liền thay đổi quan điểm à..." Đường Trân tức giận nói: "Anh!" Đường Tu nuốt lại những lời nặng nề hơn, liếc nhìn Cố Ngôn Sênh, lạnh lùng nói: "Nếu em coi những chú cá koi mỏng manh như cá chạch và cằn cỗi nuôi chúng,đáng phải cảm thấy tiếc cho em." Cố Ngôn Sênh không nói lấy một cậu, cjir là ôm lấy Thẩm Kham Dư ngủ mê, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái bị chà đạp của cậu vào trong lòng bàn tay. Đường Trân xoa mái tóc mềm của Thẩm Kham Dư, thở dài một hơi nói: " Anh! Anh nói xem dì Tống sao lại nhẫn tâm vậy? Tiểu Ngư dễ thương như vậy, em nếu mà có được đứa em trai dễ thương như vầy, thì mỗi ngày đều ôm vào lòng xoa mặt cưng nựng." Đường Tu lẩm bẩm nói: "Đã có anh trai rồi, thì không cần từ sáng tới tối lo lắng em trai thế nào rồi." "Đó không giống nhau, anh cũng không dễ thương," Đường Trân trừng y, "Em nói thật đó, nếu như em ấy là em trai em, nếu như sinh ra ở nhà chúng ta, chắc chắn là cục cưng được cưng nhất trong nhà, bố thích nhất đứa bé vừa dễ thương vừa ngoan như vầy." Đường Tu bật cười ra tiếng: "Cũng đúng. Vậy em kêu Cố thiếu gia cho em mượn nuôi mấy ngày?" "Không cho." Cố Ngôn Sênh cuối cùng cũng lên tiếng, từ chối vô cùng dứt khoát. Không biết tại sao, câu "Không cho" này khiến Đường Tu rất muốn cười, cơn tức giận vừa nảy chốc lát cũng không còn nữa, thậm chí còn chọc Cố Ngôn Sênh: "Hẹp hòi như vậy làm gì, nuôi béo tròn rồi trả lại cho em." "Không được," Cố Ngôn Sênh buồn bã nói, kéo chặt áo khoác của Thẩm Kham Dư hơn, "Em sẽ không giao em ấy cho bất cứ ai nữa." Lần này không chỉ Đường Tu mà cả Đường Trân cũng thấy buồn cười trước lời tuyên bố độc chiếm của đứa bé với món đồ chơi mình thích này vậy: "Được được được, không cướp của em, tự em nuôi."

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!