Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g3D8zVPfQ

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 41

Lúc Cố Ngôn Sênh vội đến bệnh viện thì Thẩm Kham Dư vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật. Giang Mặc đứng bên tường đạp từng cái một lên vách tường, Tống Lê ngồi trên băng ghế bên cạnh y, trong tay đang cầm một tập văn kiện, hồn vía đang trên mây vừa nhìn thấy Cố Ngôn Sênh, bà vội đứng dậy, lời nói khó hiểu: " A Sênh, không phải mẹ cố ý đâu, họ đều nói là chọc ối không có gì nguy hiểm, vậy nên mẹ mới...." Cố Ngôn Sênh nhíu chặt mày nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật đang sáng: " Chọc ối, tại sao phải làm chọc ối?" Giang Mặc chế nhạo nói: " Không phải cậu nghĩ rằng đứa bé Thẩm Kham Dư mang không phải của cậu sao? Mẹ cậu giúp cậu giám định đấy." Cố Sênh nhắm chặt tay, nhắm mắt: "......đứa bé không phải của cậu sao." Nụ cười trên mặt cậu chớp mắt cứng đờ, giây tiếp theo tức giận đến méo mó cả người, mạnh mẽ vùng khỏi sự ngăn chặn của Tống Lê đấm Cố Ngôn Sênh một cái. Y tác đi ngang lập tức hét lớn lên, Giang Mặc kiềm chế lắm mới không cho hắn thêm một đấm nữa, chỉ tóm chặt lấy cà vạt của Cố Ngôn Sênh, nghiến chặt răng nói: "Con mẹ cậu.....mấy lời vô sỉ như vậy mà cậu cũng nói ra được, cậu điên rồi à?!" Cố Ngôn Sênh quẹt đi máu nơi khóe miệng, khàn giọng nói: " Tôi chưa từng đụng vào cậu ấy." Giang Mặc mặt mũi xám ngoét lại, y đẩy Cố Ngôn Sênh ra, giật đi kết quả xét nghiệm trong tay Tống Lên quăng lên người Cố Ngôn Sênh: " Cậu xem kiệt tác của mẹ cậu trước đi rồi nói chuyện." Sắc mặt Tống Lê nhợt nhạt mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, không dám nói một câu nào. Cố Ngôn Sênh mở kết quả ra xem, những chữ đen trên tờ giấy trắng viết rõ ràng, Hồ Lô Nhỏ 99.9999% là máu mủ của Cố Ngôn Sênh, con dấu đỏ ở dưới góc phải kết quả càng thêm rõ ràng hơn, không chút dư thừa mà tuyên bố rằng mỗi một câu chữ đều là những cứ rõ ràng. Hồ Lô Nhỏ là con của hắn. Thẩm Kham Dư đã nói với hắn rất nhiều lần, nói rằng bản thân chưa hề bị người khác đụng vào, nói Hồ Lô Nhỏ thật sự là con của hắn, hắn ngoài miệng nói tin cậu, trong lòng lại nghĩ rằng "không phải con mình thì mình cũng nuôi." Hắn còn nghĩ rằng bản thân tình cảm đậm sâu cao thượng biết bao, nhưng thực tế là Hồ Lô Nhỏ thể là vào lúc uống say mất kiểm soát mà có. Giang Mặc lấy gói thuốc từ trong túi áo của mình ra, sau đấy sực nhớ đây là bệnh viện, lại bực dọc nhét vào lại: " Mừng cho cậu đứa bé là của cậu, nếu không thì giờ đây tôi đã giết cậu rồi." Bàn tay nắm lấy kết quả của Cố Ngôn Sênh lặng lẽ nổi gân xanh, mặt hắn không có lấy miếng máu, cũng không lấy một biểu cảm, lại hơi cắn chặt môi dưới. Hắn cất kết quả vào, giơ tay lau đi vết máu chảy xuống, nói Tống Lê bằng giọng nói gần như bình tĩnh đến lạ: "Mẹ, mẹ về trước đi." Tống Lê run rẩy mở miệng: " A Sênh...." "Về đi." Cố Ngôn Sênh nói lần nữa với giọng điệu nặng nề hơn. Tống Lê không còn mặt mũi gì để nói nữa, cấm lấy đồ của mình tựa như là hoảng sợ mà chạy đi. Giang Mặc nhìn bóng lưng của Tống Lê cười chế giễu: " Được đấy nhỉ, lúc này đây còn biết kêu mẹ mình chạy trước, sợ tôi tiện tay giết luôn bà ấy sao?" "Không có liên quan với bà ấy," Cố Ngôn Sênh nhìn đèn phòng phẫu thuật, sắc mặt nhợt nhạt, giọng nói cũng khàn đi tựa như cổ họng dính máu vậy。 " Nếu như không phải tôi không nói rõ với bà ấy, bà ấy sẽ không làm chuyện như vậy." Giang Mặc thẫn thờ, biểu cảm có hơi thả lỏng: "Được, đây còn coi là lời người nói." Cố Ngôn Sênh bật cười, miệng lại bắt đầu chảy máu dữ dội, hắn tiện tay lau đi, giọng nói khàn khàn: "Không phải người nói....trước giờ tôi chưa từng nói lời người nói." Hắn dựa vào tường nhắm mắt lại, thở dài đau khổ, giọng nói có hơi nức nở lẩm bẩm: " Nói tôi là người, là đề cao tôi rồi." Giang Mặc thấy Cố Ngôn Sênh trông giống như sẽ đâm chết mình nếu đưa cho anh ta một con dao, y im lặng một lúc rồi quyết định nói chuyện với hắn: "Tại sao anh lại nghĩ đứa trẻ là của tôi?" Y thực sự cảm thấy rằng cái nồi bị vênh một cách khó hiểu. Chưa kể y chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ vô lý nào về Thẩm Kham Dư , cho dù có, y cũng không thể làm hoen ố cậu , bởi vì y biết rõ nhất Thẩm Kham Dư thích Cố Ngôn Sênh đến mức nào. Cố Ngôn Sênh im lặng một lúc, rồi từ từ nói cho y biết lý do. Giang Mặc vẻ mặt như ăn phải ruồi, quay mặt đi, bình tĩnh lại một lúc mới kìm nén được tâm tình, trầm giọng nói: "Tôi chưa từng thích cậu ấy. Thực tế, với tôi cậu ấy giống một đứa em trai hơn." Cố Ngôn Sênh không đáp lại. "Sở dĩ tôi nói là em trai, bởi vì tôi nghĩ... cậu ấy rất cần được bảo vệ. Cậu ấy không hề có ý nghĩ bảo vệ mình, đặc biệt là sau khi gặp cậu," Giang Mặc sau khi suy nghĩ, một lúc sau y nói: "Tôi cho cậu một ví dụ... Cậu có còn nhớ rằng vào năm lớp mười một, cậu đau đến mức không thể cử động với giọng nói gần như bình tĩnh đến lạ, phải không? Cậu ấy cõng cậu đến bệnh viện?" "Nhớ." Cố Ngôn Sênh nhớ rằng Thẩm Kham Dư đang cõng hắn trên lưng, khóc như mưa, nói rằng nếu A Sênh anh cố chịu chút, uống thuốc và tiêm sẽ hết đau. Khi đến bệnh viện, gặp bác sĩ, cậu đã bật khóc, bác sĩ cố hết sức giải thích rằng viêm túi mật chỉ là vấn đề nhỏ, cậu ấy nghe không lọt, vừa lau nước mắt, vừa nói đi nói lại: "Cậu ấy đau lắm, xin bác cứu cậu ấy với." "Sau khi tình trạng của cậu ổn định, cậu ấy bảo tôi đến đưa cậu về ký túc xá, cậu có nhớ không?" "Ừ." Cố Ngôn Sênh nhớ rằng đó là một ngày mùa đông tuyết rơi, Thẩm Kham Dư đứng ở cổng bệnh viện nhìn hắn và Giang Mặc rời đi, với một đôi mắt thỏ đỏ hoe, cậu nói bằng giọng mũi nặng nề: A Sênh, sau này anh nhớ phải ăn uống đầy đủ, nếu anh không thể nhớ ăn sáng, sau này em sẽ mang nó đến cho anh mỗi ngày, vậy thì anh không cần phải đau nữa. "Cậu có biết tại sao cậu ấy không đích thân đưa cậu về không? Bởi vì chân cậu ấy bị đau," Giang Mặc thở dài, "Đôi giày rách của cậu ấy đã mất khi cậu ấy đưa cậu đến bệnh viện, sợ mình làm chậm trễ chữa trị cho cậu, mặc kệ việc dừng lại mang giày, chân trần cõng cậu đi." Cố Ngôn Sênh thấp giọng nói: "Viêm túi mật là một bệnh nhỏ, chỉ có em ấy mới có thể sợ hãi như thế này." Nói chính xác hơn, chỉ khi hắn bị viêm túi mật, cậu mới có thể sợ hãi như vậy. Bản thân bệnh nặng, thường cứ thờ ơ. —— Sau khi kết hôn—đặc biệt là sau khi sinh Điềm Điềm, sức khỏe của Thẩm Kham Dư rất kém, ốm đau nửa năm nên sau một thời gian dài ốm yếu, cậu đã trở thành bác sĩ, cậu đã chuẩn bị rất nhiều loại thuốc tại nhà., cái nào đắng, cái nào là thuốc bắc, cái nào là thuốc tây, cái nào có tác dụng nhanh nhưng không nên uống nhiều, cậu đều có thể phân biệt rõ ràng. Cơ bản là cậu ấy đã thử những loại thuốc này một hoặc hai lần, biết được tác dụng điều trị thì đã không uống nữa, cậu toàn chuẩn bị chúng cho Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm. Cố Ngôn Sênh chỉ tìm thấy hai loại thuốc từ phòng ngủ của cậu: thuốc giảm đau và xi-rô ho. Không chỉ một lần cậu bị cảm ho không khỏi, ở nhà sợ ồn ào không biết đi đâu ra ngoài lang thang khắp nơi. Điềm Điềm quấy đòi ăn cái này cái kia, cậu vội vã về nhà, đổ nửa chai xi rô ho ra uống, đeo khẩu trang và găng tay nấu cơm cho con bé, nấu xong lại vội vàng rời khỏi nhà. Không chỉ một lần, cậu nhét thuốc giảm đau vào miệng như thể đang ăn, Cố Ngôn Sênh hỏi cậu ăn gì, cậu nói đó là một viên vitamin, hắn nửa mỉa mai nửa nghiêm túc nói: Cậu thật đấy biết cách chăm sóc bản thân. Cậu chỉ nhìn hắn cười khẩy, không nói. Khi đó, Cố Ngôn Sênh cảm thấy mình không còn gì để nói, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ cậu đã quá đau đớn để nói nên lời. Vài ngày trước, Cố Ngôn Sênh sắp xếp chăn bông của Thẩm Kham Dư trong nhiều năm và phát hiện ra rằng có rất nhiều vết máu mờ trên đó không thể được làm sạch kỹ được, hết mảng này đến mảng khác, gần như hòa vào với hoa văn trên đó. Ngay lúc đó, hắn đã hiểu tại sao Thẩm Kham Dư lại nói rằng cậu có thể giặt rất sạch những bộ quần áo dính máu. Chắc hẳn đã không ít lần cậu trốn dưới chăn đau đến ho ra máu máu mà không kịp để rút khăn giấy, vội vàng đứng dậy lau sạch chăn mặc kệ việc bản thân nên nghỉ ngơi. Tất cả sức lực và sự cố gắng của cậu ấy đều dồn hết vào việc chăm sóc Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm, nhưng khi cậu ấy nằm trên giường đau đớn và không thể cử động được, xung quanh cậu ấy không có ai. Cậu ấy chỉ có thể làm việc chăm chỉ như vậy mỗi ngày cho đến khi trời sáng, khi đó, bất kể cậu ấy có còn đau hay không, cậu ấy vẫn dậy và làm bữa sáng cho họ, sau đó cậu ấy sẽ mong chờ nhìn trước mắt họ, hy vọng rằng họ có thể có ăn một miếng. Nhưng hầu hết thời gian, họ đều không ăn. Mỗi lần đứng trong phòng khách, sau lưng là bữa sáng nguội lạnh, cậu mỉm cười vẫy tay với họ bảo về sớm, cậu lại thấy... buồn làm sao. Cậu chỉ muốn họ ăn gì đó trước khi ra ngoài, không để đói bụng. Chỉ là một điều ước nhỏ nhoi đến mức gần như khiêm nhường. —— "Tôi nghĩ Kham Dư thực sự rất tốt ... Tôi biết là vì Tô Đồng mà cậu không thích cậu ấy , nhưng tại sao mẹ cậu lại như vậy?" Giang Mặc khó hiểu. "Mẹ tôi biết tất cả những việc em ấy đã làm," Cố Ngôn Sênh thoát ra khỏi ký ức, đôi mắt hắn phủ một lớp sương mù phảng phất, "Bà ấy rất thích Tô Đồng ... vì vậy tôi biết rằng em ấy đã từng nhét Tô Đồng vào thùng gỗ và ngược đãi cậu ấy... cậu ấy sẽ không thể tha thứ cho em ấy." Ngay lập tức, hành lang yên tĩnh đi nhiều, Cố Ngôn Sênh gần như không thể nghe thấy tiếng thở của Giang Mặc , ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy sắc mặt của y có chút tái nhợt, ánh mắt cũng là trống rỗng. "Kham Dư không nói với cậu chuyện đó sao?" Giang Mặc cau mày, giọng khàn khàn, "Cậu ấy nói đã giải thích với cậu." Cố Ngôn Sênh nhìn vẻ mặt y, trong lòng có hơi chùn xuống: "Giải thích cái gì?" "... thật ra những chuyện đó không phải cậu ấy làm, là tôi." Cố Ngôn Sênh đột nhiên đứng thẳng dậy, dùng đôi mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm Giang Mặc , há miệng nhưng không nói nên lời. Giang Mặc nghiến răng: "Là tôi, là tôi không nhịn cậu được nữa, tôi cũng không nhịn Tô Đồng được nữa. Hai người đều biết sự thật rằng cậu và Kham Dư đã kết hôn, tại sao lại cùng nhau mở studio? Quấn quýt nhau trong thời gian dài nữa" Cố Ngôn Sênh khàn giọng nói: "Chúng tôi chỉ ở bên nhau vì công việc, không có gì khác." "Cậu nói gì tôi cũng không tin, cậu ấy sẽ tin sao?" Giang Mặc cười lạnh. "Kết hôn rồi thì mặc kệ, còn lấy tiền của cậu ấy làm chuyện lớn lao, cậu còn có khuôn mặt nào sao? Khi cậu ấy mang thai, cậu và Tô Đồng ở bên nhau mỗi ngày, có cùng cậu ấy đi khám thai lần nào không, và giúp cậu ấy khi cậu ấy di chuyển khó khăn không? Cần tôi nói với cậu cậu đã suýt nữa mất mạng biết bao nhiêu lần không? Xuất huyết dạ dày, viêm cơ tim, sốt cao, cần tôi tính giúp cậu nghe không?" "Mấy hôm trước cậu đi dự tiệc sinh nhật của Tô Đồng, cậu ấy vừa bị xuất huyết dạ dày, ăn không được, nằm trên giường bệnh không còn sức cử động ngón tay, khi biết cậu sắp về nhà nên mặc kệ, cậu ấy liền mặc kệ bản thân mà về nhà nấu cơm cho cậu, cậu ấy sợ sắc mặt tệ mà cậu thấy xíu quẩy, nên cậu ấy mua mấy loại mỹ phẩm rẻ tiền bôi lên mặt. Cậu vừa về tới nhà là nói phải đi sinh nhật, cậu không nghĩ cậu ấy sẽ khó chịu sao?!" Chuong 42 Cố Ngôn Sênh nhớ lại ngày hôm đó. Hắn xuống dưới lầu chung cư và nhìn thấy Giang Mặc đang lái xe đi. Khi trở về nhà, Thẩm Kham Dư đang rửa rau, trên bếp có rất nhiều nguyên liệu đã được rửa sạch và thái nhỏ. Thẩm Kham Dư thấy hắn về thì vui mừng khôn xiết, giọng nói rất nhỏ nhưng có thể nghe ra rằng cậu đang vô cùng vui vẻ: "Em biết em đã tính đúng, hôm nay anh thực sự sẽ về! Đến xem anh muốn ăn gì nào?" Thẩm Kham Dư kéo ống tay áo của hắn, muốn kéo hắn vào bếp, nhưng hắn đã vô thức hất ra. Động tác của hắn rất nhẹ nhưng Thẩm Kham Dư lại loạng choạng suýt ngã, hắn vội đưa tay ra đỡ nhưng cậu đã đứng vững nhờ vừa giữ lấy khung cửa vừa bảo vệ bụng. "Không sao, không sao, không cần giúp." Thẩm Kham Dư cười lắc đầu, màu trên môi dẫu tươi tắn lại có hơi giả, như thoa son kém chất lượng. " A Sênh, anh đến xem... đến xem xem anh muốn ăn cái gì, em làm cho anh, nhưng mà hôm nay có thể hơi lâu..." Cố Ngôn Sênh cau mày nhìn cậu chằm chằm, nói: "Cậu có tô son không?" "À... ...có, à có," dáng vẻ đột nhiên lúng túng của Thẩm Kham Dư. "Chỉ được tô... một chút." Cố Ngôn Sênh chán ghét nói: "Cậu bị điên sao? Gặp mặt Giang Mặc mà làm tới mức đó ?" Thẩm Kham Dư ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Không phải." "Không phải, vậy sao bình thường không thấy cậu trang điểm như thế?" Cố Ngôn Sênh càng nói càng không che giấu được sự chán ghét trong ánh mắt, tựa như chán ghét mỗi giây phút bên cạnh Thẩm Kham Dư. "Thông thường, thường thì em..." Thẩm Kham Dư do dự, gãi gãi đầu không biết giải thích thế nào. Cuối cùng, cậu cười nịnh nọt với Cố Ngôn Sênh và nói: " Đừng tức giận, được không? Đến xem những món ăn này muốn ăn cái gì..." "Không cần," Cố Ngôn Sênh xoay người đi vào phòng ngủ, "Hôm nay là sinh nhật của Tô Đồng, tôi sẽ tham dự bữa tiệc sinh nhật tối của cậu ấy." Người ở sau lưng vẫn cứ chậm chạp chẳng có động tĩnh gì, Cố Ngôn Sênh dừng bước chân lại và quay đầu lại, và thấy Thẩm Kham Dư đang đứng ở đó, ngây người nhìn hắn. "... Đó là một bữa tiệc sinh nhật có rất nhiều người tham dự," Cố Ngôn Sênh không thể không hạ giọng xuống, "Cậu dừng bày ra dáng vẻ như thế." Thẩm Kham Dư chớp mắt chớp mắt, cậu cúi đầu như muốn chộp lấy thứ gì đó, nhưng nhất thời không biết nên đặt tay ở đâu: "Muốn... anh muốn mặc vest không? Em sẽ ủi nó cho anh..." "Không, mang thai thì nghỉ ngơi thật tốt, đừng có suốt ngày làm mấy chuyện lung tung ." Cố Ngôn Sên cự tuyệt cậu, trực tiếp đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Khi mở cửa, hắn thấy Thẩm Kham Dư đang ôm đầu gối ngồi bên cửa, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu vội vàng gắng sức bò dậy, đưa cho hắn một chiếc túi nhỏ. Cố Ngôn Sênh cầm lấy, không khỏi mắng: "Cậu ngồi dưới đất làm gì?" Thẩm Kham Dư chậm rãi chớp mắt, chỉ cười mà không cười không nói -- cậu không còn sức nữa, bản thân cậu canh cửa đợi tới mức ngủ gật, cậu không biết Cố Ngôn Sênh đi rồi, ngồi bệt dưới đất vì không đứng dậy được. "Đây là cái gì?" Cố Ngôn Sênh bị nụ cười của cậu làm cho kích động, muốn đem túi nhỏ trả lại cho cậu, "Tôi xách không tiện, không cần." Tay của Thẩm Kham Dư cứ run rẩy mãi, phải rất cố gắng mới lấy được chiếc túi, cậu khó khăn hít mấy hơi, mấy lần muốn nói nhưng không thể phát ra tiếng, lảo đảo chạy theo Cố Ngôn Sênh . Ở cửa, cuối cùng cậu nói gì đó: "A Sênh ... đây là một chiếc bánh nhỏ, ăn có thể ăn trước một ít ... lót dạ, nếu không anh sẽ đau bụng ... còn có kẹo giải rượu ..." Nhưng giọng cậu quá nhỏ, Cố Ngôn Sênh nghe không rõ, hắn cũng không thèm hỏi, liền đóng cửa không quay đầu lại. -- "Cậu đi rất vui vẻ," Giang Mặc tức giận đến run giọng nói: "Cậu có biết khi tôi quay lại lần nữa cậu ấy đau bụng không ngừng nôn ra máu không? Vừa nôn vừa lau, sợ cậu chê cậu ấy bẩn chê cậu ấy lắm chuyện, cậu ấy không dám nói gì! Cậu ấy có thể chịu đựng được cậu, nhưng tôi không thể chịu đựng được! Tôi không thể chịu đựng được Tô Đồng! Tôi không thể chịu đựng được vẻ ngoài cởi mở khiến người khác khó chịu của cậu ! Cậu ta làm tiệc sinh nhật của cậu ta đi cớ sao còn mời mối tình đầu đã kết hôn là cậu đây làm gì?! Nhiều người như vậy không đủ để đón sinh nhật cùng sao? Tôi thấy là mắc ói!" Cố Ngôn Sênh hai mắt đỏ hoe: " Cậu có thể nhắm vào tôi mà! Cậu làm những chuyện như vậy không sợ mất mạng người sao?!" Giang Mặc nắm cổ áo Cố Ngôn Sênh và hét lên: " Nếu, tôi con mẹ nó nhắm tới cậu, tôi sẽ trực tiếp giết cậu!! Thẩm Kham Dư có thể sống nếu tôi giết cậu không?! Nếu có thể sống, tôi đã giết cậu từ lâu cớ nào để cậu sống cho đến bây giờ?!" Cố Ngôn Sênh không thể chịu đựng được nữa và đẩy y ra: "Cậu đúng là một kẻ điên mà!" Giang Mặc chế nhạo: "Tôi là một kẻ điên? Cậu đã bao giờ nhìn thấy kẻ điên thật sao?! Thẩm Kham Dư còn điên hơn tôi, cậu ấy đã bị cậu làm cho phát điên từ lâu rồi!!" Y tá chạy tới và hét lên: "Hai người đang làm gì vậy? Vừa rồi thì cãi nhau, muốn cãi ra ngoài mà cãi, đây là bệnh viện, người bệnh còn đang cấp cứu bên trong kìa, hai người đang làm cái gì vậy?!" Hai người bỗng im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề dần dần lắng xuống. Cố Ngôn Sênh loạng choạng ngồi xuống băng ghế, lấy tay che khuôn mặt tái nhợt và nhợt nhạt, trong đầu hắn lặp đi lặp lại hình ảnh vụt qua là những món ăn đã được rửa sạch và cắt sẵn trên bếp ngày hôm đó, chiếc túi nhỏ và tinh xảo cùng khuôn mặt tươi cười với đôi lông mày cong và dáng người vẫn gầy guộc của Thẩm Kham Dư dù đang mang thai. Thật lâu sau, hắn khàn giọng hỏi Giang Mặc: "Tại sao em ấy lại nói là em ấy làm?" Giang Mặc bóp chặt thuốc lá trong tay hộp thuốc cũng đã biến dạng, y nhìn xuống vết máu của Thẩm Kham Dư trên quần áo, cười mỉa mai và buồn bã: "Bởi vì cậu ấy nói, lúc đó tôi vừa đủ điều kiện tham gia cuộc thi taekwondo chuyên nghiệp quốc tế, nếu cậu biết được tôi đã làm điều đó, cậu nhất định sẽ không buông tha cho tôi, vị trí của tôi chắc chắn sẽ bị huỷ bỏ, hơn nữa cậu ấy là bạn đời hợp pháp của cậu lại đang mang thai, cậu chẳng làm được gì cậu ấy. Tôi không đồng ý, dáng vẻ cậu ấy cứ như muốn liều mạng với tôi vậy, tôi cũng không còn cách nào khác." Cố Ngôn Sênh hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, như thể việc hít thở vô cùng khó khăn. "Tôi thấy cậu thật kỳ lạ. Cậu ấy nói là cậu ấy, cậu liền tin là cậu ấy sao? Cậu có mắt, chính mình không thấy sao?" Giang Mặc lẩm bẩm nói: " Cậu ấy lúc đó còn chẳng đứng thẳng được, bụng còn mang đứa nhỏ sao có thể đè ép được cậu ta, cậu ấy còn chẳng thể nói chuyện to hơn so với mèo mới sinh, cứ nói đứt quãng nói được một câu là cậu ấy làm, tôi còn chẳng nghe rõ mà cậu làm sao tin chắc được chứ...." "Trước đây cậu ấy cũng từ như vậy... giành giật sự sống trong phòng phẫu thuật rất lâu, suýt nữa thì chết, cậu có biết không?" Giang Mặc ngẩng đầu lên nhìn đèn đỏ trong phòng mổ, lặng lẽ mỉm cười: "Cậu ấy sau khi sinh ra rất nhiều máu, và dấu hiệu sự sống của cậu ấy rất tệ, cho đến khi thiết bị báo động, mới được người khác phát hiện, cậu có biết không?" Cố Ngôn Sênh nhớ rằng Thẩm Kham Dư đã gửi cho hắn nhiều tin nhắn vào ngày hôm đó, nói rằng cậu muốn gặp hắn, muốn gặp đứa trẻ, nhưng hắn không trả lời bất kỳ tin nhắn nào. Nghe giọng nói trầm khàn ma mị của Giang Mặc, lòng hắn đau như cắt, màu máu trên mặt ngày càng tái nhợt, gần như không khác gì người chết. Giang Mặc hiểu ý cười: "Cậu cũng không biết đúng không? Vậy cậu không cảm thấy kỳ lạ sao tôi lại biết? Bởi vì bác sĩ tìm được số của tôi trong điện thoại di động nên gọi cho tôi đến đó. Ghi chú của cậu trên điện thoại của cậu ấy không có tên hay biệt danh, chỉ là một cái icon mặt trời" "Mặt trời..." Cố Ngôn Sênh lẩm bẩm, như thể lặp lại lời của Giang Mặc trong tiềm thức. Sau khi y vừa dứt lời, hành lang lại trở về yên tĩnh như chết, cho đến khi cửa phòng mổ bị đẩy ra, bác sĩ đi ra, nói rằng cả ba và bé đều không có việc gì, và họ cần được quan sát trong phòng mổ một lúc. Giang Mặc cảm thấy mình không cần ở lại nữa, y cần gấp một chỗ để hút hết bao thuốc. Trước khi đi, y để lại cho Cố Ngôn Sênh một câu: Tôi không thích cậu ấy, nhưng tôi không ngại mang cậu ấy đi. Cố Ngôn Sênh che mặt, kìm nén hơi thở hổn hển một hồi, cuối cùng cũng nén được tiếng nức nở. Hắn cảm thấy trong lòng đau đến không thở nổi, muốn moi ra ngoài vứt đi. Nếu ngày xưa có thể nói nhỏ nhẹ với cậu một lần, hay ôm lấy cậu một cái thì cậu đã không như ngày hôm nay. Làm sao có thể bắt nạt cậu như thế này vì cậu không có ai bảo vệ và không có ai để dạy dỗ. Hắn thực sự là một thằng khốn nạn. —— Đường Tu mua một cái xúc xích, định cùng thầy thảo luận phương án phẫu thuật vào ngày mốt, nhưng thầy tìm mãi không thấy, em trai thì bị mắng đến phát khóc. Điều này thực sự đã mở rộng tầm mắt của anh, nhưng tiếc là khoảng cách hơi xa, anh chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tên của Thẩm Kham Dư, nhưng không thể nghe ra y đang chửi rủa cái gì. Đường Tu im lặng nhai vài miếng xúc xích, do dự vài giây rồi chọn đuổi theo Iron Man. "Xin chào!" Đường Tu sải bước như sao băng, và dừng lại trước mặt Giang Mặc cách vài bước chân. Tuy nhiên, Giang Mặc hoàn toàn không nhìn lấy, cũng không có tâm trạng để nghe Đường Tu chào hỏi, vẻ mặt thất thần va vào Đường Tu, sau đó định thần lại, cứng ngắc nói: "Thực xin lỗi, tôi không có chú ý, anh có việc sao?" Đường Tu tức đến mức cắn răng nghiến lợi, ngẩng đầu lên giả bộ cười khách sao: "Tôi là anh trai của Cố Ngôn Sênh, nói thật với cậu cũng có thành kiến với nó, nhưng tôi chưa bao giờ mắng nó khóc... cậu làm thế nào vậy?" "...anh bị điên sao?" Giang Mặc nhìn anh với ánh mắt nhìn tên điên hỏi: "Không thể tiết lộ." Chết tiệt. Đường Tu nhịn không được chửi bậy, tiếp tục cười giả lả: "Ý tôi là... cậu có thể biết rất nhiều chuyện mà tôi không biết. Tôi muốn tìm hiểu chút, cái thứ không nên hồn này sau này mà còn bắt nạt chồng bé nó nữa, để tôi xử đúng chỗ, một mũi trúng đích. Bằng không thì mỗi lần mắng không trúng đích, mắng sao cũng không sợ." "Xử đúng chỗ, một mũi trúng đích?" Giang Mặc cười lạnh: "Không cần phiền phức như vậy, thật sự có chuyện đó, anh cứ gọi thẳng cho tôi, tôi qua giết cậu ta luôn." "..." Đường Tu sững sờ nhìn y, trong lòng nghĩ dữ vậy sao, "Cái này. . . không tốt lắm." Giang Mặc lạnh lùng nói liếc mắt nhìn Đường Tu, y từ bên hông giật lấy sổ ghi chép cùng bút, bắt đầu ghi số điện thoại của mình. "Cậu làm gì vậy? Đây là sổ ghi công việc của tôi!!" Đường Tu trợn to hai mắt, vươn tay muốn giật lấy, Giang Mặc trực tiếp tát quyển sổ vào mặt anh, trước mắt Đường Tu tối đen, nghĩ là mũi mình có thể bị tát phẳng mất rồi. Anh bắt được cuốn sổ, giận tới mức không thở được, suýt chút hụt hơi. "Tôi để lại số điện thoại, lúc nào gọi cho tôi." Giang Mặc nói xong liền bỏ đi. Đường Tu thở hổn hển, anh bịt mũi, nhảy dựng lên và giận dữ mắng mỏ: "Tìm em gái cậu! Đồ sát nhân biến thái, cút ra ngoài!" Giang Mặc bỏ đi không ngoảnh lại.

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!