Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcK8c45qS

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tống Miên đi vào nhà bếp, liền thấy Văn Lan đang cẩn thận lau rửa bát đĩa. “Đại nương.” Tống Miên bước đến, giúp thu dọn vài thứ. Hai người dọn dẹp xong bếp, lại đi thu vén sân. Hai đứa trẻ đã nhổ hết cỏ và vứt thành đống, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên không biết sắp xếp, làm cho sân có chút lộn xộn. Hai người liền làm nốt công đoạn cuối. Số cỏ kia đặt ở một bên, đốt thành tro còn có thể nhóm lửa. Đợi sân được dọn dẹp sạch sẽ, mặt trời cũng đã lên cao, chỉ cần cử động một chút là mồ hôi nhễ nhại. Mấy người liền ngồi trong nhà chính quạt mát, bắt đầu lo lắng về cuộc sống tương lai. “Số bạc tích góp đã sắp dùng hết. Đúng là có thể về nhà mẹ đẻ mượn, nhưng chỉ giúp được lúc khó khăn chứ không thể cứu nghèo. Không có lý nào cứ đến vòi tiền mãi, tình cảm nào cũng mượn không nổi, vẫn phải tự mình nghĩ cách kiếm tiền.” Văn Lan nghĩ, dù nhà mẹ đẻ có đồng ý cho mượn, nếu bị người khác bắt thóp, mách ra ngoài, thì nhà mẹ đẻ cũng gặp tai họa. Bà không thể để nhà mẹ đẻ dính líu vào chuyện như vậy. Bà chau mày: “Những việc ta biết… có thể kiếm tiền cũng chỉ là chép sách và thêu hoa.” Tống Miên cũng suy nghĩ theo, nói khẽ: “Cha dù sao cũng là Trạng Nguyên năm Thuận Đức thứ chín, tiểu thúc cũng là Giải Nguyên, đến lúc đó chỉ dạy học vấn có thể kiếm tiền không?” Giống như gia sư thời hiện đại, chắc là được. Văn Lan thở dài: “Hoàng đế đang cho người theo dõi đấy, ai dám dính dáng đến chúng ta? Chép sách, hay mở lớp học nhỏ trong thôn, kiếm chén cơm qua ngày thì được.” Hai người ngồi trong nhà chính, chiếc quạt hương bồ lay động đến mức tạo thành tàn ảnh, nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào để xoay xở. “Con sẽ ra trấn trên bày quầy bán bánh màn thầu , chuyện vặt vãnh như thế này, Hoàng đế chắc chắn sẽ không thèm để mắt tới.” Tống Miên dự tính ban đầu là bán bánh bao, nhưng nàng không biết nặn nếp gấp bánh bao, việc này cần công phu luyện tập lâu dài, nàng không có thời gian. Trong khi đó, bánh màn thầu thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần túm mép lại với nhau là xong, dù có lòi nhân cũng không sao. “Không được, con là tiểu tể tướng Tống, sao có thể làm việc này?” Văn Lan phản đối ngay. Một lúc sau, bà đứng dậy với vẻ mặt trầm tư: “Chuyện ra mặt như vậy, để ta đi làm!” “Sau này làm gì còn Tống phủ nữa, chúng ta là dân thường, gọi gì là thiên kim? Đi làm buôn bán, tiền bạc trong nhà cũng sẽ rộng rãi hơn một chút.” Tống Miên nghĩ, nếu kiếm được tiền, nàng cũng có thể ngẩng cao đầu hơn. Nàng nhẩm tính trong lòng: Tống Trạc vừa thi xong Viện thí, hiện tại là một tiểu tú tài, việc học cơ bản đã hoàn thành. Nhưng Trì nhi tuổi còn nhỏ, mới bắt đầu học vỡ lòng, luyện viết chữ, thì lại xảy ra chuyện này. Đến lúc đó, muốn cho nó tiếp tục đi học cũng cần một khoản tiền lớn. Tống Miên vừa trả lời Văn Lan, trong lòng vừa tính toán: Nàng có kinh nghiệm từ thời hiện đại, lại có Linh tuyền trong tay, làm đồ ăn chắc chắn sẽ ngon. Hơn nữa, bán bánh màn thầu không quá phô trương nhưng lại rất dễ kiếm tiền. Nàng nghĩ kỹ, kỳ thực đây là một phương án khả thi. “Trước hết cứ dọn dẹp sân vườn cho ổn thỏa đã, mảnh đất trước cửa kia cần khai hoang, trồng chút rau củ mà ăn. Hoàng đế ban thưởng mười mấy mẫu đất, cứ trồng hết đậu nành, nó rất dễ mọc. Đợi đến vụ thu hoạch thì trồng lúa mạch.” Ít nhất thì đồ ăn cũng đã có. Nghe nàng đã có chủ ý, lại nói năng rõ ràng, có thể thấy là đã suy nghĩ nghiêm túc, Văn Lan trong lòng thấy buồn bã, day dứt thở dài. “Trước khi mất, tổ phụ con đã giấu một ít tiền bạc và khế đất, nghĩ rằng nếu con cháu không nên thân thì ít nhất cũng có cái mà kiếm cơm. Ai ngờ… Hoàng thượng hiện tại lại nhẫn tâm như thế, đất đai của Tống phủ đều bị cày xới đến hai lần!” “Hiện tại đã cùng đường thế này, là để cho Hoàng đế thấy, tránh việc hắn nghĩ chúng ta còn tiền của, lại tiếp tục làm khó dễ.” Tống Miên lúc này mới thấy bất ngờ. Quả nhiên, người có thể ngồi lên vị trí quan đầu triều, lại còn dám làm việc cải cách liều lĩnh như vậy, không thể nào không để lại đường lui. Chỉ tiếc là, đường lui Tống Chuẩn để lại chỉ đủ để sinh tồn, còn Hoàng đế lại nghĩ nhà họ có hàng triệu lượng vàng. Tống Miên nghĩ ngợi rồi nói: “Tiền nhà ta không lấy ra được, cũng không thể dựa vào người khác tiếp tế. Đồ ăn lương thực gửi đến chỉ đủ ăn nửa tháng, muốn có cơm ăn tiếp thì cần tiền.” “Chúng ta đi mua thịt về làm bánh màn thầu, mang ra trấn trên bán, dù sao cũng kiếm được tiền.” Nàng nhìn thẳng vào mắt Văn Lan, giọng nói chắc chắn. Văn Lan đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, chẳng qua cả hai đều không biết làm bánh màn thầu, lại xót con bé, nên mới liên tiếp từ chối. “Cho dù phải làm, thì đó cũng là việc của ta, người đại bá mẫu này. Con vẫn còn là con nít, cứ ở nhà mà dưỡng sức là được.” Tống Miên nhìn ánh mặt trời gay gắt ngoài căn nhà tranh, không phản bác ngay, chờ đến lúc làm thì cứ trực tiếp đi làm thôi. Mấy người đã bình tĩnh lại được một chút, lại bắt đầu dọn dẹp trong nhà. Căn nhà tranh này vô cùng rách nát tồi tàn, bàn ghế cũng cũ kỹ, cần phải lau dọn sạch sẽ một trận. May mắn là dậy sớm, Tống Miên đã tích được một lu nước, lúc này dùng đến quả thực rất tiện lợi. Trạc nhi theo sau hai người, không nói lời nào, chỉ cắm cúi làm việc. Nó là trưởng tôn, ngày xưa vì muốn nối tiếp vinh quang của bậc cha chú, suốt ngày ôm sách đọc. Theo lời Tống Miên, nó được nuôi dưỡng y hệt Giả Bảo Ngọc, may mà không yếu ớt, còn biết cùng nhau làm việc. Mấy người bận rộn một hồi, mới thu dọn sạch sẽ được căn phòng chật chội, nhỏ hẹp. Trong chốc lát không có việc gì để làm, đơn giản là ai về phòng nấy. Đến khi mặt trời nghiêng về phía Tây, có thể nghe thấy những âm thanh sinh hoạt náo nhiệt trong thôn. “Ôi, mấy người mới chuyển đến à?” Giọng một bà lão thô ráp vang lên ở gần đó. Tống Miên nhìn qua hàng rào tre, liền thấy một nông dân mặc áo vải xanh cũ, khuôn mặt rám nắng đen sạm. Thấy nàng nhìn ra, bà tò mò nhìn chằm chằm. “Ôi, cô nương sao mà xinh đẹp thế!” Bà lão quan sát tiểu viện, tự mình mở cổng rào tre bước vào. Bà ta nhìn qua nhìn lại, một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Nhà mấy người thật là chẳng có gì cả. Ta ở ngay phía sau nhà mấy người đây, thiếu thốn gì cứ tìm ta nhé.” Tống Miên thấy bà thân thiện, tướng mạo lại đoan chính hiền lành, bèn thăm dò hỏi: “Nhà cháu mới chuyển đến, muốn khai hoang mảnh đất hoang trước nhà này, trồng chút rau ăn. Thím có lời khuyên gì không ạ?” Thím Triệu không nói gì, chỉ đánh giá đôi tay trắng nõn và vóc dáng yếu ớt của nàng, rồi tấm tắc hai tiếng. Bà ta mở miệng định nói, lại thấy người phụ nữ nhỏ nhắn (Văn Lan) từ buồng trong bước ra, tuy tàn tạ nhưng da thịt vẫn mịn màng không kém, lập tức nuốt lời vào bụng. “Thế này đi, chúng ta giúp mấy người khai hoang, mấy người ở bên cạnh học là được. Chứ chỉ nói suông thì nói không rõ.” Thím Triệu nghĩ đến việc phải dạy một đám người không biết trồng trọt, liền thấy mệt mỏi, chi bằng tự mình làm còn nhanh hơn, dù sao cũng chỉ là mảnh đất nhỏ bằng bàn tay. Lập tức, bà cất giọng oang oang gọi: “Ông nó! Mang cái đinh ba ra đây, đào giúp nhà người ta một khoảnh đất trồng rau cái nào.”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!