Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pdqUIH3yd

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 16

Dọc đường đi có giọng nói sảng khoái hoạt bát của thím Triệu, luôn miệng nói về chuyện của thôn Tống gia, giúp họ hiểu biết thêm rất nhiều về ngôi làng này. Có người giúp đỡ, thêm vào việc sức khỏe Tống Phó Tuyết đã tốt hơn nhiều, tốc độ đi của cả hai đều nhanh hơn. Chờ đến nơi, Tống Phó Tuyết chiếm lấy chỗ bóng cây, đặt xe đẩy, rồi lấy ra chậu than nhóm lửa. Tống Miên liền nhào bột, làm công tác chuẩn bị. “Hai người phối hợp ăn ý thật đấy,” Thím Triệu cảm thán. Chẳng trách người ta có thể thành tài chứ, làm gì cũng giỏi giang. Tống Miên cười dịu dàng, chuẩn bị đâu ra đấy. Mới đầu không có ai tới, thím Triệu còn hơi sốt ruột. Nhưng khi bánh nhân được chiên vàng hai mặt, mùi thơm phức xộc thẳng vào mũi, tầm mắt của những người đi lại qua đường liền bắt đầu vô thức hướng về phía này. Người phụ nữ hôm qua dẫn theo đứa trẻ lại tới nữa. “Tôi muốn tám cái bánh nhân,” Bà cười hì hì nói: “Tôi còn mang theo rổ đây này.” Bánh nhân mua về hôm qua đã đồng lòng nhận được lời khen, mọi người đều rất thích ăn. Đặc biệt là cháu trai nhỏ nhà bà, ngày thường ăn cơm cứ như bị khâu miệng, hôm qua lại làm loạn đòi ăn bánh nhân suốt, thật là khiến người ta vui mừng. Tống Phó Tuyết dùng lá sen bọc bánh nhân lại, đưa cho người phụ nữ, rồi nhận lấy văn tiền, mắt lớn đảo qua đủ số liền cất vào ví tiền. Thím Triệu: ... Ông không cần bẻ đầu ngón tay để tính toán sao? Tuy chợ nhỏ không có nhiều người, nhưng bản thân trong trấn đã có nhiều người, người có thể ăn bánh nhân cũng nhiều. Tống Miên trắng trẻo sạch sẽ, quần áo trên người giặt giũ không dính bụi trần. Tống Phó Tuyết cũng như thế. Cái chảo cũng được lau sạch sẽ, bên trên đang nâng những chiếc bánh nhân vàng ươm hai mặt, nhìn liền rất có cảm giác thèm ăn. Bán được tốt như hôm qua . Chờ sắp kết thúc, người cẩm y hôm qua, lại xuất hiện như một NPC. “Tống tiểu nhị! Ngươi còn dám tới!” “Tạ Trục Ngọc, ngươi đang làm loạn cái gì đấy.” Vẻ mặt Tống Phó Tuyết căng thẳng, đáy mắt mang theo vài phần nghiêm khắc. Nghe thấy động tĩnh của hai người, Tống Miên dựng tai lên. Nàng dáo dác quan sát, ý đồ tìm kiếm một câu chuyện sâu sắc nào đó. Tạ Trục Ngọc đứng trước quầy hàng, sắc mặt xanh mét nhìn Tống Phó Tuyết gói bánh nhân xong, rồi đưa cho hắn. Hắn hít hít mũi. Đứng trước quầy, gặm một miếng bánh nhân lại mắng một câu "Tống tiểu nhị". Chính mình nói ra, ngược lại hốc mắt lại đỏ hoe. Tống Miên mở to mắt, nhìn gương mặt lạnh lùng của cha mình mềm xuống, đưa ống trúc đựng nước cho hắn, nói khẽ: “Nước giếng gần nhà ta ngọt thanh, ngươi nếm thử xem.” Đó là nước đã được thêm nước Linh Tuyền, tự nhiên ngọt thanh ngon miệng. Tạ Trục Ngọc nhìn cái ống trúc thô ráp, trầm mặc. Hai người từ nhỏ đã không hợp nhau, cùng tồn tại ở Quốc Tử Giám. Từ trước đến nay, Tống Phó Tuyết luôn giành thủ khoa, hắn thì mãi mãi là vạn năm hạng nhì. Người khác chỉ nhớ Tống Phó Tuyết, nào còn nhớ gì đến cái tên Tạ Trục Ngọc. Hắn còn nhớ, ngày ấy Trạng Nguyên dạo phố, mặc hồng y rực rỡ cưỡi trên tuấn mã, người đàn ông tuấn mỹ thanh tuyển trên mặt mang theo nụ cười kiêu căng lại tiết chế , con ngươi ấm áp nhưng xa cách lướt qua phàm nhân trong đám đông. Hiện giờ, Tống Phó Tuyết đã trở thành phàm nhân. Trên mặt, trên tayông đều là những vết sẹo đang kết vảy, mặc áo tang vải thô. Dưới ánh mặt trời giữa hè, sắc mặt ông còn tái nhợt hơn cả tuyết. Tạ Trục Ngọc bực tức uống nước. Quả nhiên ngọt thanh. Hắn nhịn không được uống một ngụm rồi lại một ngụm. Rõ ràng có một bụng lời muốn nói, nhưng vì biết xung quanh có người giám thị, một câu cũng không dám thốt ra. Hắn chỉ ác giọng nói: “Nếu có ngày ngươi hết cơm ăn, thì đến tìm tiểu gia đây. Chỉ cần ngươi dập đầu hai cái thật to, không chừng ta sẽ thưởng cho ngươi ba lạng bạc mua gạo nấu cơm.” Tống Phó Tuyết: ... Khóe miệng ông giật giật, bất đắc dĩ xua tay: “Ta ch.ết cũng sẽ không đi cầu xin ngươi. Mau cút đi.” Nhà họ Tạ không bị hoàng đế thanh trừ, nên phải ngoan ngoãn ẩn mình, cớ gì phải nhúng tay vào chuyện của Tống gia. Ai biết có ai nhớ tới giao tình giữa hai nhà Tống Tạ, rồi lại kéo Tạ gia vào vòng lao lý. Ông không muốn liên lụy hắn. Kể từ khi Tống gia xảy ra chuyện, mặc kệ Tạ Trục Ngọc làm cách nào để bắt chuyện, ông cũng không chịu để ý đến hắn. Biết Tạ Trục Ngọc tức giận khó chịu, ông cũng không có cách nào. Tóm lại, ông hy vọng hắn được bình an. Tạ Trục Ngọc ném hai văn tiền lại, hùng hổ quay lưng lên ngựa. Tiếng vó ngựa lẹp xẹp. Hắn quay người lại nhìn, cuối cùng vẫn nuốt xuống tất cả lời muốn nói. Tạ gia... Dù cho có binh quyền, chỉ cần không muốn tạo phản, thì chỉ có thể thành thật ẩn mình. Hắn cũng hiểu, chỉ là không thể giúp đỡ bạn bè chí cốt, khiến lòng hắn vạn phần khó chịu. Nỗi niềm khó tả. Nhìn bạn tốt chịu khổ chịu tội, hắn dù có ăn thịt cũng chẳng thấy ngon miệng. Trời xui đất khiến hắn dù là Thế tử phủ Tướng quân, nói về huân quý, địa vị tôn sùng, nhưng hắn lại không thể giúp được gì. Hận chính mình bất lực. *** Bán hết bánh nhân xong, Tống Miên thu dọn sạp. Ở bên dưới, nàng lại phát hiện một thỏi bạc. Nàng thuần thục nhét vào trong túi, thầm nghĩ, Tống Chuẩn khẳng định là một Tể tuognws rất tốt. Rõ ràng người đi trà lạnh, chính sách bị hoàng đế và Tể tướng kế vị lật đổ, vậy mà vẫn có rất nhiều người nguyện ý giúp đỡ một phần. “Cha, con vốn định mua mỗi người một bộ quần áo mùa hè, nhưng đoán chừng hơn một tháng nữa là vào thu, chi bằng mua quần áo thu chắc chắn đi.” Bạc nhà nàng chỉ có bấy nhiêu, một đồng tiền phải bẻ làm đôi. Tống Phó Tuyết không có ý kiến, ông gật đầu. “Con đừng có ác cảm với Tạ thúc. Hắn là muốn giúp chúng ta, nhưng lại sợ bị hoàng đế phát hiện sẽ liên lụy gia đình, chỉ có thể dùng phương thức như vậy.” “Con biết. Nhục mạ người khác thường dùng ngôn ngữ và nắm đấm, rất ít người dùng tiền để đập.” Hai người đẩy xe đi đến tiệm vải mua vải. Kỳ thực, những gia đình bình thường đều là phụ nữ tự dệt vải may quần áo, như vậy tiết kiệm tiền hơn. Trong thôn Tống gia có thể nghe thấy tiếng guồng quay tơ xào xạc. “Cần loại vải nào?” Tầm mắt Tống Miên lướt qua những tấm vải xinh đẹp kia, cuối cùng vẫn quay lại với loại vải bông mộc mạc nhất. Thoải mái, bền, không rách, rất phù hợp với thân phận tội thần của họ. Như vậy là khá tốt. “Một cây vải này có thể may được mấy bộ quần áo?” Tống Miên hỏi. Chưởng quầy thấy nàng không hiểu, liền tỉ mỉ giải thích: Nếu vóc người như nàng, may hai bộ còn có thể làm thêm hai chiếc áo khoác dài; nếu vóc người như cha nàng, chỉ đủ may hai bộ quần áo. Tống Miên ngây người. Vậy nhà nàng có bảy miệng ăn, ít nhất cần tám cây vải mới có được mỗi người hai bộ quần áo cộng thêm một chiếc áo khoác. “Vậy là hai lạng bốn đồng bạc,” Chủ tiệm nhanh chóng báo giá. Tống Phó Tuyết nhìn về phía vải bố, loại này rẻ hơn, một cây chỉ một đồng bạc. Ông mấp máy môi, thở dài: “Ba người phụ nữ các con mặc vải bông, mấy người đàn ông chúng ta mặc vải bố là được rồi.” Như vậy có thể tiết kiệm được không ít bạc. Tống Miên lắc đầu, nàng giọng trầm nói: “Người một nhà phải đồng cam cộng khổ, không đối đãi khác biệt.”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!