Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g3D8zVPfQ

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 23

Cảm nhận được bàn tay mát lạnh trên trán, Lâm Tự Bạch vô thức ngẩng đầu cọ cọ. Cậu hơi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Cố Yến Kinh, mơ màng nói: “Em đang nằm mơ sao?” Sao lại thấy thúc thúc ở đây. “Là em. Bị bệnh cũng không nói với anh?” Giọng Cố Yến Kinh vô cùng nghiêm khắc. Nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của Cố Yến Kinh, Lâm Tự Bạch ngước mặt lên cười cười: “Thì ra thật sự là anh, em còn tưởng mình đang mơ cơ.” Lâm Tự Bạch đáng thương như vậy, Cố Yến Kinh cũng không nỡ trách mắng cậu nữa. Anh hỏi: “Tại sao không đi bệnh viện?” Lâm Tự Bạch vì một số rào cản tâm lý mà rất ghét đi bệnh viện, nhưng trong chốc lát cũng không giải thích rõ ràng được. Cậu chỉ nói: “Thúc thúc, em không muốn đi.” “Em thấy mình sẽ nhanh khỏi thôi.” Cậu rất dễ bị sốt khi thay đổi chỗ ở, chuyện này rất bình thường. Sốt một trận, ngủ một giấc, ngày mai sẽ ổn thôi. “Được rồi, anh sẽ ở bên cạnh em. Nếu tình huống không ổn, anh sẽ mời bác sĩ đến đây. Như vậy được không?” Cố Yến Kinh chưa từng ép Lâm Tự Bạch phải đến bệnh viện, chỉ là sẽ âm thầm mời bác sĩ về nhà. “Được ạ.” Lâm Tự Bạch nói, sau đó lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Cố Yến Kinh một bên cho Lâm Tự Bạch uống thuốc hạ sốt, một bên dùng khăn tẩm cồn lau nhẹ từng chút lên đầu Lâm Tự Bạch, vô cùng cẩn thận, không bỏ sót chút nào. Nhờ thuốc hạ sốt và việc Cố Yến Kinh dùng cồn chườm, Lâm Tự Bạch dần dần ngủ thiếp đi, nhiệt độ cơ thể cũng đang giảm xuống. Lần nữa đo nhiệt độ cho Lâm Tự Bạch, phát hiện thân nhiệt cậu đã hạ, Cố Yến Kinh mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy anh như vậy, Chu Phi nói: “Cậu ấy đỡ hơn rồi à?” “Ừm.” Lúc này Cố Yến Kinh mới để ý thấy Chu Phi vẫn chưa đi. Anh không có ấn tượng tốt gì về người này, nghe vậy nghiêng người liếc nhìn Chu Phi, hỏi: “Trước đó là anh chăm sóc Tiểu Ngư sao?” “Tiểu Ngư?” Chu Phi phản ứng nhanh, biết anh ấy đang nói về Lâm Tự Bạch, nhướng mày gật đầu: “Đúng vậy.” Nhớ tới những lời Lâm Tự Bạch nói về Cố Yến Kinh, Chu Phi cố ý nói: “Tiểu Tự bị bệnh đáng thương lắm, tôi đương nhiên phải đưa cậu ấy về phòng rồi.” Cố Yến Kinh nghe vậy nhíu mày, thậm chí đứng dậy tiễn khách: “Thời gian không còn sớm, cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc cậu ấy. Nếu có bất kỳ yêu cầu gì, sau này có thể tìm tôi.” Cố Yến Kinh nói, đưa một tấm danh thiếp cho Chu Phi, sau đó “mời” Chu Phi ra khỏi phòng. Chu Phi nhìn nội dung trên danh thiếp hơi ngạc nhiên, sau đó thấy mình sắp bị tiễn đi, anh ta vội vàng nói: “Khoan đã, tôi còn có chuyện muốn nói.” Cố Yến Kinh dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Nói gì?” Chu Phi nhón tay làm điệu bộ tay hoa lan, nhưng dưới ánh mắt đen như mực của Cố Yến Kinh nhìn chằm chằm, anh ta lặng lẽ buông tay xuống. Cố Yến Kinh đồng thời đánh giá Chu Phi, thấy vẻ mặt anh ta như vậy, trong lòng đã hiểu ra điều gì đó. Chu Phi đứng ở cửa cuối cùng nhắc nhở Cố Yến Kinh: “Tiểu Tự nhà anh hình như có một chút rào cản tâm lý, đặc biệt sợ đi bệnh viện. Tôi cũng không biết tại sao, anh nên chú ý một chút.” Tâm tư Chu Phi tỉ mỉ, lập tức nhìn ra vấn đề. Cố Yến Kinh nghe anh ta nói vậy, gật đầu: “Ừm.” Cố Yến Kinh xoay người trở lại phòng, chỉ thấy Lâm Tự Bạch đã ngồi dậy khỏi sô pha, trên mặt tràn ngập mê man và căng thẳng. Sau khi nhìn thấy Cố Yến Kinh, cậu hoảng loạn đứng dậy từ sô pha, đôi chân trần chạy về phía anh. Cậu ôm Cố Yến Kinh rất chặt, hàng mi khẽ chớp, ánh mắt đầy hoảng loạn: “Thúc thúc, anh đi đâu vậy?” Cố Yến Kinh nhìn thấy đôi chân trần của cậu dẫm trên sàn, anh vội vàng ôm ngang eo cậu, bế lên đặt lại xuống sô pha: “Chỉ là tiễn bạn của em đi thôi.” “À.” Lâm Tự Bạch nghe vậy mới phản ứng lại, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cơ thể cậu nóng hừng hực, ôm vào lòng cứ như ôm một cái lò sưởi. Cố Yến Kinh sờ trán cậu. Mặc dù đã uống thuốc và hạ nhiệt bằng vật lý, nhưng cơ thể Lâm Tự Bạch yếu, Cố Yến Kinh chỉ sợ cậu nửa đêm lại sốt cao trở lại. Thế nên, anh mở một chiếc đèn ngủ, ở bên cạnh giường bầu bạn cùng Lâm Tự Bạch. Kỳ thực, ký ức về rất nhiều chuyện kiếp trước của Lâm Tự Bạch đã phai màu. Nếu phải nhớ rõ ràng tất cả mọi chuyện và mọi người, điều đó đối với cậu chẳng phải quá đau khổ hay sao. Nhưng hôm nay cậu sốt cao mơ màng, đã lâu lắm rồi cậu mới lại mơ một giấc mộng như vậy. Trong mộng, cậu lần đầu tiên đến nhà họ Lâm. Mẹ cậu tươi cười rạng rỡ chào đón cậu, giới thiệu mọi thứ trong nhà. Anh trai xoa đầu cậu, nói với cậu rằng chào mừng về nhà. Bố cậu không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng lại tặng cậu chiếc đồng hồ và xe thể thao quý giá. Nếu họ chưa từng đối xử tốt với cậu như vậy, có lẽ kiếp trước cậu đã không do dự đến thế. Nhưng hình ảnh chợt chuyển, Lâm Nguyên giả vờ bị cậu đẩy ngã cầu thang, một mảng máu đỏ tươi lớn chảy ra từ dưới người Lâm Nguyên. Trong cơn hỗn loạn , họ không nghe cậu giải thích, chỉ còn lại sự khinh thường và thất vọng ngập tràn trong mắt họ. Lần đó, Lâm Tự Bạch luôn cảm thấy là do mình làm chưa đủ tốt, nếu cố gắng hơn, không chọc Lâm Nguyên giận nữa, thì có thể cứu vãn chút tình yêu thương của người nhà họ Lâm. Nhưng đổi lại là bác sĩ riêng của nhà họ Lâm ấn cậu xuống giường, rút hết ống máu này đến ống máu khác của cậu. Thần sắc Lâm Thanh lạnh nhạt: “Lâm Nguyên cần truyền máu, hai đứa đều có nhóm máu quý hiếm. Đây là điều mày nên bù đắp cho nó.” Bố Lâm thất vọng lắc đầu: “Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ hoang dã, lòng đố kỵ quá mạnh.” Lâm Tự Bạch lần đầu gặp phải tình huống như vậy, nhưng dù giải thích thế nào cũng vô dụng, mọi lời cậu nói đều là lời nói vô nghĩa. Cậu vốn đã thiếu máu, việc rút máu khiến cậu ngất đi, khóe môi trắng bệch. Đến cuối cùng, Lâm Tự Bạch bắt đầu chống cự Lâm Thanh: “Không muốn, không muốn!” Sức lực Lâm Thanh lớn hơn cậu rất nhiều. Kiếp trước, cậu không thể nào phản kháng, kim tiêm lạnh băng lại một lần nữa xuyên vào cơ thể. Lần này, cậu lại chạm vào một vầng ánh dương ấm áp, ánh dương bao bọc cậu, dường như đưa cậu đến một đồng cỏ ấm áp. Lâm Tự Bạch nghe thấy giọng Cố Yến Kinh truyền đến từ nơi không xa: “Gặp ác mộng à?” Cằm Lâm Tự Bạch gối lên vai Cố Yến Kinh, cậu hít thở từng ngụm lớn. Cố Yến Kinh không hỏi cậu mơ thấy gì, chỉ dịu dàng vỗ lưng cho cậu. Mãi một lúc lâu sau, Lâm Tự Bạch mới hoàn hồn. Cậu nắm chặt chăn, đôi mắt đỏ hoe, miệng khẽ run rẩy: “Thúc thúc, anh sẽ ghét bỏ em đúng không?” “Sẽ không.” Cố Yến Kinh trả lời Lâm Tự Bạch ngay lập tức, không hề suy nghĩ. Lâm Tự Bạch lẩm bẩm: “Em còn chưa nói điều kiện tiên quyết mà.” Cố Yến Kinh vẫn nói như vậy: “Không cần bất cứ điều kiện nào, anh vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ em.” Lâm Tự Bạch nghe lời này, đột nhiên im lặng. Cố Yến Kinh dường như lúc nào cũng dứt khoát như vậy. Tại sao cậu lại không phát hiện ra tình cảm này của Cố Yến Kinh sớm hơn chứ. Lâm Tự Bạch nhớ lại một chút, nhớ rằng lúc này kiếp trước, đừng nói là hôn môi hay quyến rũ Cố Yến Kinh, ngay cả nói chuyện cậu còn né tránh Cố Yến Kinh, gặp cũng chưa gặp được mấy lần, làm sao mà hiểu được chứ. Lâm Tự Bạch nghe Cố Yến Kinh thề thốt đảm bảo như vậy, đột nhiên muốn thử điểm mấu chốt của anh: “Nếu em là người xấu thì sao, anh không ghét bỏ à?”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Chương 1: Trọng Sinh Chương 2 Chương 3: Ôm Hôn Chương 4: Làm nũng Chương 5 Chương 6: Mèo Con Chương 7: Cặp Đôi Mới Cưới Chương 8: Người Nhà Chương 9 Chương 10: Có Cá Chương 11 Chương 12: Thích Anh Chương 13: Kinh ngạc Chương 14: Cố Lạnh Lùng Chương 15 Chương 16: Màn Hỗ Trợ Rửa Chân Chương 17 Chương 18: Sườn Xám Chương 19: Gợi Cảm Táo Bạo Chương 20 Chương 21 Chương 22: Phát Sốt

Chương 23

Chương 24: Khám Bệnh Chương 25: Thật Là Xấu Chương 26 Chương 27: Hoảng Sợ Chương 28 Chương 29: Ca Ca Chương 30 Chương 31: Theo Dõi Chương 32: Sinh Nhật Chương 33 Chương 34: Bữa tiệc Chương 35 Chương 36: Lòng Cháy Bỏng Chương 37: Hòa Hợp Chương 38 Chương 39 Chương 40: Về Lại Lâm Gia Chương 41 Chương 42: Đau Đầu Chương 43 Chương 44 Chương 45: Chó Cắn Chó Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49: Ghen Chương 50 Chương 51 Chương 52: Sự Cố Phát Sóng Trực Tiếp Chương 53 Chương 54: Bôi Thuốc Lên Vết Sưng Đỏ Chương 55 Chương 56 Chương 57: Say Rượu Chương 58 Chương 59 Chương 60: Hôn Môi Chương 61 Chương 62 Chương 63: Đỏ Chương 64 Chương 65 Chương 66: Cáo Trạng Chương 67 Chương 68 Chương 69: Môi Mỏng Chương 70 Chương 71: Vị Kia Ở Nhà Tôi Chương 72 Chương 73: Thăm dò Chương 74 Chương 75 Chương 76: Lũ Quét Bất Ngờ Chương 77 Chương 78: Daddy Chương 79 Chương 80: Vương vấn Chương 81
Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Màu sắc
TNC
TNC
TNC
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao