Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g3D8zVPfQ

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 47

Một câu nói không đầu không cuối. Cố Yến Kinh thẳng thắn nói: “Con cái? Anh sau này sẽ không có con.” “Thúc Thúc khẳng định như vậy sao.” Lâm Tự Bạch không rõ ý nghĩ hiện tại của Cố Yến Kinh, chỉ cố ý dò hỏi: “Lỡ như thì sao?” Cố Yến Kinh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có con. Anh không hợp làm bố, nếu thật sự có con, cũng sẽ là một người bố nghiêm khắc. Nghĩ vậy, Lâm Tự Bạch chỉ nghe anh nói: “Anh sẽ đánh mông nó, bắt nó xuống ăn cơm chứ.” “…” Quả không hổ là Thúc Thúc của cậu. Lâm Tự Bạch chỉ cảm thấy mông căng thẳng, không dám thử. Lâm Tự Bạch cúi đầu ngoan ngoãn ăn cháo. Cháo ấm chạy xuống bụng, dạ dày rất thoải mái. Ăn được một nửa, nhớ đến dự án thành phố S, cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Thúc Thúc không hỏi em tại sao lại muốn Lâm gia ký vào dự án thành phố S sao?” Cố Yến Kinh nghe xong, ngữ khí bình đạm, không giống như đang nói về một dự án khổng lồ, mà như đang nói về một việc nhỏ không đáng kể: “Không cần thiết, nghe em là được.” Tay Lâm Tự Bạch cầm muỗng dừng lại. Cố Yến Kinh thật sự quá tin tưởng cậu. Vì thế Lâm Tự Bạch nói với Cố Yến Kinh: “Thúc Thúc, em nói nhỏ với anh nhé, thật ra thành phố S không phải là một dự án tốt. Sau này Lâm gia sẽ phải nếm mùi đau khổ.” “Ồ?” Nghe Lâm Tự Bạch nói, Cố Yến Kinh cảm thấy hơi kinh ngạc. “Thật đấy, Thúc Thúc tin em đi, ba tháng sau sẽ rõ kết quả.” Cố Yến Kinh nghe Lâm Tự Bạch thần thần bí bí nói, cười gật đầu: “Được.” Rất nhanh Lâm Tự Bạch ăn xong cơm, Cố Yến Kinh bảo người dọn dẹp một chút, Lâm Tự Bạch lại như không có xương chui vào trong chăn. “Còn muốn ngủ sao?” Cố Yến Kinh nhẹ giọng hỏi cậu, ngón tay vuốt nhẹ mái tóc Lâm Tự Bạch. Lâm Tự Bạch lắc đầu: “Ngủ đủ rồi, chỉ là không muốn động đậy.” Chuyện ngày hôm qua vẫn còn ảnh hưởng đến cậu. “Vậy thì đừng dậy vội.” Cố Yến Kinh rất quen thuộc kéo chăn mỏng đắp kín cho cậu: “Vậy nằm cũng chán, bật một bộ phim xem nhé?” “Vâng ạ.” Lâm Tự Bạch lẩm bẩm nhỏ giọng, rồi lại tìm một vị trí rất thoải mái nằm trong lòng Cố Yến Kinh, giống như một con mèo con đang được vuốt ve. Cố Yến Kinh lấy máy tính bảng ra, sau đó chọn một bộ phim cũ có tiết tấu chậm rãi, điều chỉnh âm lượng vừa phải, rồi chiếu phim lên máy chiếu. Tư thế này của Lâm Tự Bạch vừa vặn có thể xem phim rất thoải mái. Ánh sáng màn hình thay đổi. Không biết qua bao lâu, Lâm Tự Bạch lại mở lời: “Thúc Thúc.” Cố Yến Kinh: “Ừm?” “Thật ra hôm qua… là em cố ý đẩy Lâm Nguyên.” Lâm Tự Bạch không hối hận, chủ động thừa nhận chỉ là không muốn giấu giếm. Vì thế khi nói ra câu này, trong giọng cậu mang theo một tia thấp thỏm: “Hắn cố tình gây sự trước, em liền theo ý hắn mà đẩy.” Cậu dừng một chút, bổ sung: “Dù camera là như vậy, nhưng em không phải cứu hắn, mà là đẩy hắn.” Cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt Cố Yến Kinh, hăng hái nói: “Thúc Thúc, anh mắng em đi.” Cố Yến Kinh nghe vậy, không lập tức trả lời. Anh chỉ nhìn Lâm Tự Bạch thật sâu, trong ánh mắt mang theo một chút cảm xúc phức tạp. Sau đó chỉ thấy anh giơ bàn tay lên xoa đầu Lâm Tự Bạch: “Còn đang nghĩ chuyện này sao? Anh biết mà.” Lâm Tự Bạch kinh ngạc: “Hả?” “Anh thấy hết.” Lâm Hồng Trinh có lẽ không thấy, nhưng ánh mắt Cố Yến Kinh chưa từng rời khỏi Lâm Tự Bạch, sao có thể không phát hiện ra. “Anh không có ý định nói suy nghĩ của em.” Giọng anh trầm thấp mà khẳng định: “Ngược lại, anh cảm thấy em làm rất tốt.” Lông mi Lâm Tự Bạch run rẩy. Ngón tay Cố Yến Kinh nhẹ nhàng vuốt ve lông mày Lâm Tự Bạch, trong giọng nói mang theo sự tán thưởng không hề che giấu. Nhìn kỹ, còn có thể thấy một tia… kiêu hãnh? Chuyện này quá kỳ lạ rồi, Lâm Tự Bạch có chút kinh ngạc. “Tiểu Ngư, bị bắt nạt thì phải đánh trả. Em có được suy nghĩ này, tự nhiên là rất tốt.” Trong mắt anh mang theo vẻ nghiêm túc: “Thiện lương không có nghĩa là mặc cho người khác chà đạp. Đối mặt với loại tiếp cận mang theo ác ý và ghen ghét như Lâm Nguyên, nhẫn nhịn và nhượng bộ sẽ chỉ khiến đối phương được nước lấn tới.” “Em biết phản công, vừa hay chứng tỏ em đã biết cách bảo vệ tốt bản thân.” “Còn về việc em tính toán gì?” Khóe môi Cố Yến Kinh nhếch lên một đường cong. Lâm Tự Bạch nhìn chằm chằm anh, Cố Yến Kinh nói: “Tiểu Ngư, đó là trí tuệ chứ.” “Em có thể nhìn thấu đó là cái bẫy hắn giăng ra, còn có thể tương kế tựu kế khiến hắn tự hại mình. Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể ứng biến linh hoạt, đây là điều người khác không làm được, em quá thông minh.” Nghe Cố Yến Kinh không mắng, ngược lại bắt đầu tâng bốc, sắc mặt Lâm Tự Bạch có chút đỏ lên. Thúc Thúc, có phải anh có “kính lọc” quá dày với em rồi không! Lâm Tự Bạch thậm chí nảy sinh nghi ngờ, cho dù ngày nào đó cậu thật sự làm chuyện xấu, Cố Yến Kinh cũng sẽ âm thầm thu dọn bãi chiến trường giúp cậu. Lâm Tự Bạch đỏ mặt, vùi mặt trở lại vào lòng Cố Yến Kinh, cánh tay nhẹ nhàng vòng lấy eo Thúc Thúc, nghèn nghẹt lên tiếng: “Vâng…” Cố Yến Kinh cảm nhận được hành động của Lâm Tự Bạch, anh đặt tay lên lưng cậu, nhìn thấy vành tai Lâm Tự Bạch đỏ bừng, không nói thêm gì nữa. … Thời gian trôi qua rất nhanh. Thời tiết ngày hôm đó không tồi. Cố Yến Kinh thấy sắc mặt Lâm Tự Bạch đã tốt hơn nhiều, nên đề nghị ra ngoài ăn cơm. Lâm Tự Bạch đã sớm muốn đi một nhà hàng. Cậu chọn một quán ăn mà kiếp trước đã từng đi cùng Cố Yến Kinh, đồ ăn bên trong quả thật rất ngon. Kiếp này Cố Yến Kinh còn chưa từng cùng cậu đi ăn, cho nên khi Lâm Tự Bạch chọn nhà hàng này, trên mặt anh thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh biến mất. Nhà hàng này áp dụng chế độ hội viên, rất ít người. Người phục vụ dẫn họ xuyên qua hành lang, đi đến phòng đã đặt trước. Lâm Tự Bạch đã uống nhiều nước trước khi đến. Sau khi gọi món, cậu nói với Cố Yến Kinh: “Thúc Thúc, em đi vệ sinh tí.” “Được.” Nhà hàng này quá lớn, hành lang rất nhiều và đều nối liền nhau. Sau khi Lâm Tự Bạch khó khăn lắm tìm được WC, lại suýt nữa không tìm thấy phòng trở về. Và ngay lúc đang chuẩn bị nhắn tin cho Cố Yến Kinh, cánh cửa phòng bên cạnh không được đóng kín. Từ khe cửa đột nhiên truyền ra một giọng nói vô cùng quen thuộc: “Bố, con không đi, con là con trai của Bố mà, là người Bố tự tay nuôi lớn, tại sao đột nhiên lại muốn đuổi con đi?” Là Lâm Nguyên. Lâm Tự Bạch bước chân theo bản năng dừng lại. Bên trong truyền đến giọng Lâm Hồng Trinh vừa tức giận vừa vội vàng, nhưng lại không thể không đè thấp: “Con còn nói! Bố đã bảo anh con điều tra, ba nuôi Lâm Tự Bạch là do con thuê người gọi đến. Con bảo ông ta đến gây rối? Lại còn cố ý vu khống Lâm Tự Bạch, rốt cuộc con đang tâm tính điều gì?”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Chương 1: Trọng Sinh Chương 2 Chương 3: Ôm Hôn Chương 4: Làm nũng Chương 5 Chương 6: Mèo Con Chương 7: Cặp Đôi Mới Cưới Chương 8: Người Nhà Chương 9 Chương 10: Có Cá Chương 11 Chương 12: Thích Anh Chương 13: Kinh ngạc Chương 14: Cố Lạnh Lùng Chương 15 Chương 16: Màn Hỗ Trợ Rửa Chân Chương 17 Chương 18: Sườn Xám Chương 19: Gợi Cảm Táo Bạo Chương 20 Chương 21 Chương 22: Phát Sốt Chương 23 Chương 24: Khám Bệnh Chương 25: Thật Là Xấu Chương 26 Chương 27: Hoảng Sợ Chương 28 Chương 29: Ca Ca Chương 30 Chương 31: Theo Dõi Chương 32: Sinh Nhật Chương 33 Chương 34: Bữa tiệc Chương 35 Chương 36: Lòng Cháy Bỏng Chương 37: Hòa Hợp Chương 38 Chương 39 Chương 40: Về Lại Lâm Gia Chương 41 Chương 42: Đau Đầu Chương 43 Chương 44 Chương 45: Chó Cắn Chó Chương 46

Chương 47

Chương 48 Chương 49: Ghen Chương 50 Chương 51 Chương 52: Sự Cố Phát Sóng Trực Tiếp Chương 53 Chương 54: Bôi Thuốc Lên Vết Sưng Đỏ Chương 55 Chương 56 Chương 57: Say Rượu Chương 58 Chương 59 Chương 60: Hôn Môi Chương 61 Chương 62 Chương 63: Đỏ Chương 64 Chương 65 Chương 66: Cáo Trạng Chương 67 Chương 68 Chương 69: Môi Mỏng Chương 70 Chương 71: Vị Kia Ở Nhà Tôi Chương 72 Chương 73: Thăm dò Chương 74 Chương 75 Chương 76: Lũ Quét Bất Ngờ Chương 77 Chương 78: Daddy Chương 79 Chương 80: Vương vấn Chương 81
Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Màu sắc
TNC
TNC
TNC
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao