Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhZtR0ImH

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 28

Trong lúc Lâm Tự Bạch đang suy nghĩ dùng cách gì để Vương Lâm Hải biết, Cố Yến Kinh lấy điện thoại ra, cho Lâm Tự Bạch xem mấy bức ảnh. Bức ảnh đầu tiên, là Vương Lâm Hải đang tận hiếu bên giường bệnh của mẹ. Bức thứ hai, là em trai em gái Vương Lâm Hải đang hỏi xin tiền ông ta. Bức thứ ba là một đoạn video, trong video không có Vương Lâm Hải, chỉ có gia đình quỷ hút máu. Phong cảnh chuyển đổi, chỉ thấy Mẹ Vương vừa rồi còn ốm yếu bệnh tình nguy kịch bỗng nhiên thay đổi thái độ, đánh con trai thứ hai của mình. Người phụ nữ sức lực đầy đủ, gõ cây gậy trong tay thùng thùng vang lên, vừa nói vừa mắng: “Đây là tiền tao kiếm được nhờ giả bệnh, mày dám lấy đi, mày không được lấy tiền đi đánh bạc nữa!” “Mẹ, đây là anh con cho con, đến tay con là của con biết không?” Người con thứ hai đẩy bà ta ra, một chút cũng không có ý định chia tiền cho bà ta. Bộ dạng này vừa nhìn, thấy rất rõ ràng. Lâm Tự Bạch nhìn Cố Yến Kinh rất kinh ngạc, thúc thúc sao lại có những bức ảnh này. Nhưng hiện tại quan trọng nhất là nói cho Vương Lâm Hải, rất nhanh cậu gửi ảnh và video cho người quản lý: “Tôi có mấy bức ảnh ở đây, ông xem đi.” Để hành vi của mình hợp lý một chút, Lâm Tự Bạch còn giải thích: “Ông lâu rồi không đến, nên tôi đã nhờ Cố Yến Kinh điều tra, lúc này mới phát hiện. Bề ngoài mẹ ông bệnh nặng, nhưng trên thực tế, tôi thấy cơ thể bà ấy khỏe mạnh lắm.” Vương Lâm Hải nhìn những bức ảnh rất lâu, không thể đáp lại. Lâm Tự Bạch biết những chuyện này rất khó chấp nhận, cũng cho ông ta thời gian phản ứng, cậu nói: “Vậy nên Lão Vương, ông xử lý chuyện bên đó đi.” Vương Lâm Hải tiêu hóa rất nhanh, ông ta nuốt nước bọt, nghe vậy cười nói với Lâm Tự Bạch: “Cảm ơn cậu Tiểu Tự.” Tố chất tâm lý của Vương Lâm Hải rất mạnh mẽ, sau khi xem xong, ngoài việc cảm thấy vô lý, ông chỉ cảm thấy lạnh lòng. Rõ ràng đều là con ruột, gia đình họ quả thực thiên vị đến tận xương tủy. Ông thực sự cảm ơn Lâm Tự Bạch đã nói cho ông chuyện này, và nói với Lâm Tự Bạch: “Cậu yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng xử lý tốt chuyện cá nhân của mình.” Đợi ông cúp điện thoại, Cố Yến Kinh nhận được ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tự Bạch, cậu nhìn chằm chằm anh nói: “Thúc thúc, sao anh cái gì cũng biết vậy?” Cố Yến Kinh thành thật trả lời: “Trước đây đã điều tra.” “Vương Lâm Hải đi rồi, thám tử tư đi theo ông ta về quê, chụp được ở quê.” “Thì ra là như vậy.” Lâm Tự Bạch suy tư, dưới sự lo lắng của Cố Yến Kinh, quả nhiên cậu hỏi: “Nhưng thúc thúc tại sao lại muốn điều tra Vương Lâm Hải? Còn cho thám tử tư đi theo ông ta về quê.” Cố Yến Kinh trầm mặc: “……” Đương nhiên là vì anh đã điều tra tất cả mọi người bên cạnh Lâm Tự Bạch, nhưng điều này lại không thể nói ra. Trong lúc Cố Yến Kinh đang lo lắng Lâm Tự Bạch sẽ cảm thấy bị anh khủng bố, chỉ nghe Lâm Tự Bạch tự mình nói: “Em biết, thúc thúc lo lắng cho em đúng không, nên muốn điều tra những người bên cạnh em, xem họ có nguy hiểm tiềm ẩn gì không.” Cố Yến Kinh không ngờ Lâm Tự Bạch không những không giận, thậm chí còn giải thích cho hành vi này của anh, anh gật đầu Ừ một tiếng: “Ừm.” Lâm Tự Bạch nói không sai, nếu có ai đó mang ý đồ xấu tiếp cận Lâm Tự Bạch, anh có thể bóp ch.ết ý đồ xấu của những người đó ngay từ trong trứng nước. “Em có thấy bị khủng bố không?” Cố Yến Kinh theo bản năng hỏi như vậy. Một số hành vi của anh, quả thực không được bình thường cho lắm. Ví dụ như điều tra tất cả mọi người tiếp xúc với Lâm Tự Bạch, lại ví dụ như lắp camera giám sát trong nhà để theo dõi Lâm Tự Bạch theo thời gian thực. Đây đều không phải là những việc người bình thường sẽ làm. Nhưng nếu không làm như vậy, nội tâm anh sẽ thấp thỏm lo âu, thậm chí cả ngày ở trong sự hoảng sợ, căn bản không thể làm việc được. Có lẽ là anh ích kỷ, để bản thân nhẹ nhàng hơn một chút, anh liền từng chút một nhìn trộm cuộc sống hàng ngày của Lâm Tự Bạch. Mà Lâm Tự Bạch, lại không hề hay biết một chút nào. Cố Yến Kinh nhìn chằm chằm Lâm Tự Bạch đơn thuần đang nhìn anh trước mặt, đột nhiên có chút tò mò, Lâm Tự Bạch biết những điều này sẽ thế nào, sẽ giận sao? Hay là sẽ sợ đến mức khóc. Mỗi lần khóc, cơ thể Tiểu Ngư run rẩy, kéo theo cả làn da cũng ửng hồng, vô cùng đáng thương, Cố Yến Kinh sẽ thấy đau lòng. Anh không muốn nhìn thấy cậu như vậy, cho nên hy vọng Tiểu Ngư sẽ mãi mãi không biết thì hơn. Lâm Tự Bạch không biết quá trình tâm lý của anh, chỉ vội vàng lắc đầu: “Sao lại thế thúc thúc, em thích sự quan tâm mà.” Một chút cũng không sợ bị khủng bố, kỳ thực nội tâm cậu, lại thích loại sự thiên vị này. Lâm Tự Bạch chỉ cảm thấy tiếc nuối, kiếp trước đã trôi qua lâu như vậy mà không biết tâm ý của Cố Yến Kinh, ngay cả đến lúc sắp ch.ết vẫn còn đầy sự phẫn nộ cảm thấy thế giới này không có ai yêu mình. Nếu cậu biết sớm hơn thì tốt rồi. Lâm Tự Bạch nghĩ như vậy, sau đó chủ động áp sát Cố Yến Kinh. “Sao vậy?” Cố Yến Kinh hỏi cậu: “Có chỗ nào không thoải mái sao?” “……” Lâm Tự Bạch nghe lời anh nói, trầm mặc một giây, sau đó cúi đầu nói: “Không có.” Cậu không có bị bệnh, thích dính lấy không được sao? Ngày hôm sau, Lâm Tự Bạch nhận được cuộc gọi video từ Chu Phi. Chu Phi đến báo tin vui cho cậu: “Giỏi quá đi Tiểu Tự, bây giờ mở điện thoại ra toàn là ảnh của cậu, quá viral, bây giờ quảng cáo đầu trang của Weibo đều là cậu.” Công ty mỹ phẩm thấy quảng cáo của cậu nổi tiếng, lại tăng cường đầu tư, mua quảng cáo đầu trang cho cậu, dù sao công ty cũng không thiếu tiền. Chu Phi đang ở trong phòng hóa trang của đoàn làm phim, nhân cơ hội này gọi video cho Lâm Tự Bạch. Anh ta nhìn quanh, phát hiện không có ai sau đó nói với Lâm Tự Bạch: “Nói nhỏ cho cậu nghe một chuyện.” Lâm Tự Bạch thấy anh ta thận trọng như ăn trộm vậy, buồn cười nói: “Chuyện gì thế?” “Gần đây tôi theo một đoàn làm phim, trong đoàn có một nam thứ tên là Lâm Nguyên. Lâm Nguyên cậu biết không, chính là cái người lần trước cãi nhau với tôi ấy.” Lâu rồi không nghe thấy cái tên này, Lâm Tự Bạch sững sờ, nói: “Ừm biết, làm sao vậy?” “Cái tên đó, hôm nay tôi trang điểm cho diễn viên chính của đoàn, hắn ngồi bên cạnh tôi. Ngày thường giả vờ là người hiền lành, lần này chỉ vì chuyên viên trang điểm không cẩn thận làm đau hắn, hắn liền nổi trận lôi đình ngay tại phim trường. Sau đó tôi nhân lúc hỗn loạn nhìn thấy điện thoại của hắn, nhìn lên thấy không được rồi. Cậu đoán xem tôi thấy cái gì?” Lâm Tự Bạch: “……” “Không lẽ là ảnh của tôi?” Chu Phi: “Binggo!” “Tiểu Tự sao cậu biết.”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Chương 1: Trọng Sinh Chương 2 Chương 3: Ôm Hôn Chương 4: Làm nũng Chương 5 Chương 6: Mèo Con Chương 7: Cặp Đôi Mới Cưới Chương 8: Người Nhà Chương 9 Chương 10: Có Cá Chương 11 Chương 12: Thích Anh Chương 13: Kinh ngạc Chương 14: Cố Lạnh Lùng Chương 15 Chương 16: Màn Hỗ Trợ Rửa Chân Chương 17 Chương 18: Sườn Xám Chương 19: Gợi Cảm Táo Bạo Chương 20 Chương 21 Chương 22: Phát Sốt Chương 23 Chương 24: Khám Bệnh Chương 25: Thật Là Xấu Chương 26 Chương 27: Hoảng Sợ

Chương 28

Chương 29: Ca Ca Chương 30 Chương 31: Theo Dõi Chương 32: Sinh Nhật Chương 33 Chương 34: Bữa tiệc Chương 35 Chương 36: Lòng Cháy Bỏng Chương 37: Hòa Hợp Chương 38 Chương 39 Chương 40: Về Lại Lâm Gia Chương 41 Chương 42: Đau Đầu Chương 43 Chương 44 Chương 45: Chó Cắn Chó Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49: Ghen Chương 50 Chương 51 Chương 52: Sự Cố Phát Sóng Trực Tiếp Chương 53 Chương 54: Bôi Thuốc Lên Vết Sưng Đỏ Chương 55 Chương 56 Chương 57: Say Rượu Chương 58 Chương 59 Chương 60: Hôn Môi Chương 61 Chương 62 Chương 63: Đỏ Chương 64 Chương 65 Chương 66: Cáo Trạng Chương 67 Chương 68 Chương 69: Môi Mỏng Chương 70 Chương 71: Vị Kia Ở Nhà Tôi Chương 72 Chương 73: Thăm dò Chương 74 Chương 75 Chương 76: Lũ Quét Bất Ngờ Chương 77 Chương 78: Daddy Chương 79 Chương 80: Vương vấn Chương 81
Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Màu sắc
TNC
TNC
TNC
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao