Tịnh Ngôn Cốc đang tuyển Nhóm dịch, đăng ký ngay tại đây!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhZtR0ImH

Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 48

Lâm Hồng Trinh cũng hiếm khi nổi giận với Lâm Nguyên. Ban đầu chỉ là cho người điều tra chơi, không ngờ Lâm Thanh vừa tra đã thật sự phát hiện Lâm Nguyên có liên quan đến ba nuôi Lâm Tự Bạch. Ông ta nhất thời cảm thấy lạnh trong tim: “Ta nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm, giờ đây nhìn lại, ta lại cảm thấy không thể hiểu nổi con.” “Gần đây tình hình trong nhà phức tạp, Bố cần phải suy nghĩ kỹ lại mối quan hệ trong nhà. Con vẫn nên tạm thời ra ngoài ở một thời gian.” Lâm Nguyên vừa nghe, đã biết Lâm Hồng Trinh muốn từ bỏ hắn. “Con không đi Bố.” Giọng Lâm Nguyên đột nhiên cao lên: “Bố, tại sao? Tại sao từ khi Lâm Tự Bạch xuất hiện mọi thứ đều thay đổi, tại sao mọi người đều thích hắn mà không thích con? Có phải là Cố Yến Kinh, có phải Cố Yến Kinh đã dùng chuyện làm ăn để uy hiếp Bố không?” “Mày đang nói bậy bạ gì đấy?” Lâm Hồng Trinh giận dữ nói: “Là mày đã phạm sai lầm, nên phải trả giá. Trước đây là bố quá thương mày, mới nuông chiều mày thành ra như vậy.” Lâm Hồng Trinh cũng rất phiền. Ông ta vốn muốn ăn cơm xong là giải quyết, không ngờ Lâm Nguyên lại không chịu. Điều này thật sự khiến người ta phản cảm. Vốn dĩ đã không phải con ruột, ngay cả mẹ ruột hắn còn làm chuyện như vậy, nuôi dưỡng hắn chỉ là do tình cảm mà thôi. “Lời Bố nói đến đây là đủ rồi, con qua hai ngày thì dọn ra đi.” Lâm Nguyên thấy thái độ ông ta kiên quyết, lòng đã chết hơn phân nửa. Cuối cùng hắn đành buông xuôi, hỏi Lâm Hồng Trinh một câu: “Có phải Bố vì chuyện làm ăn mà không cần con nữa không? Ngài sợ hắn, nhưng con không sợ hắn, con…” Một câu nói hoàn toàn dẫm lên điểm mấu chốt của Lâm Hồng Trinh. “Bốp!” Chỉ nghe thấy một tiếng tát vang dội truyền ra từ bên trong cánh cửa, cắt ngang lời Lâm Nguyên sắp nói. Không khí ngưng trệ. Lâm Tự Bạch xuyên qua khe cửa chưa đóng kín, nhìn thấy Lâm Nguyên đang ôm mặt. Cậu khó tin nhìn Lâm Hồng Trinh trước mặt, nơi bị tát nhanh chóng hiện ra một vết bàn tay đỏ ửng. Lâm Hồng Trinh giơ tay lên, sắc mặt xanh mét, tay sau khi đánh vẫn còn khẽ run. “Cút! Mày cút đi cho tao!” Giọng Lâm Hồng Trinh mang theo sự giận dữ. Lâm Nguyên bị cái tát này đánh cho choáng váng, hắn hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, một tay ôm mặt, nước mắt lập tức chảy ra, chạy vọt ra khỏi phòng. Hắn chạy quá nhanh, Lâm Tự Bạch chưa kịp né tránh, hai người lập tức va vào nhau. Lâm Nguyên nhìn thấy Lâm Tự Bạch, hắn trợn mắt nhìn Lâm Tự Bạch một cái, giống như một con rắn âm trầm, tim Lâm Tự Bạch lỡ mất một nhịp. Nhìn tình huống này, Lâm Tự Bạch cũng biết mình vừa hóng được một drama rất lớn. Đây là chó cắn chó sao? Lâm Tự Bạch đang nhìn thì đôi mắt đột nhiên bị người từ phía sau che lại. Mùi hương quen thuộc truyền vào khoang mũi, giọng Cố Yến Kinh truyền đến: “Nhìn gì mà mê mẩn thế?” “Thúc Thúc, sao anh lại tới đây?” Cố Yến Kinh: “Em đi vệ sinh lâu quá, anh ra xem.” Nào có ai đi vệ sinh rồi đi lạc, vừa tìm thì ra là chạy đến chỗ này. Trông có vẻ còn xem được một màn kịch hay? Cố Yến Kinh liếc nhìn vào bên trong phòng: “Hay lắm à?” Lâm Tự Bạch gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Hay thì hay, nhưng không liên quan đến em. Chúng ta mau về ăn cơm đi Thúc Thúc.” “Còn biết ăn cơm sao? Tưởng Tiểu Ngư ăn dưa ăn no rồi.” Cố Yến Kinh nhẹ nhàng gõ lên đầu Lâm Tự Bạch một cái. Lâm Tự Bạch đưa tay che trán lại, nhìn Cố Yến Kinh làm nũng: “Ăn ngon thích hơn, về sau còn muốn ăn nhiều nữa.” Cố Yến Kinh nghe vậy khóe miệng gợi lên, nói với Lâm Tự Bạch: “Vậy Tiểu Ngư, nhà chúng ta về sau trong một thời gian dài đều không cần mua dưa ăn nữa.” Mâu thuẫn của Lâm gia tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, hiện tại chỉ là sự khởi đầu mà thôi. Lâm Tự Bạch bị sự so sánh của Cố Yến Kinh chọc cười, sau đó cậu và Cố Yến Kinh cùng nhau trở về phòng riêng. Lúc này, các món ăn tinh xảo của nhà hàng được phục vụ viên từng mâm bưng lên bàn. Cố Yến Kinh gắp một miếng thịt ngỗng nướng đang xèo xèo mỡ, đặt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt Lâm Tự Bạch: “Em nếm thử cái này đi, là món đặc trưng, rất ngon.” Lâm Tự Bạch nhìn món ăn trong đĩa, sự thèm ăn được khơi dậy. Có lẽ vì chuyện vừa rồi rất khai vị, hôm nay Lâm Tự Bạch ăn uống đặc biệt ngon miệng. Cậu cầm lấy đũa, gắp miếng ngỗng nướng mà Cố Yến Kinh gắp, sau đó cắn một miếng. Quả không hổ là món đặc trưng, da ngoài giòn rụm, thịt tươi ngon mọng nước, kết hợp với nước sốt bí truyền đậm đà, hương vị vô cùng tuyệt vời. “Ngon lắm.” Lâm Tự Bạch cong mắt tán thưởng. “Thích là tốt.” Đáy mắt Cố Yến Kinh mang theo ý cười, sau đó anh lại lột tôm cho Lâm Tự Bạch. Ngón tay thon dài của anh linh hoạt lột bỏ đầu và vỏ tôm, tách ra một con tôm thịt hoàn chỉnh. Sau đó, anh chấm tôm vào nước sốt, rồi lại lần nữa đặt vào đĩa của Lâm Tự Bạch: “Tôm ở đây là tôm sống, rất tươi.” Cố Yến Kinh rất biết cách chăm sóc Lâm Tự Bạch. Điều này dường như là khả năng bẩm sinh của anh. Lâm Tự Bạch lúc mới bắt đầu còn cảm thấy hơi không quen, nhưng sau nhiều ngày trọng sinh, không biết từ lúc nào, cậu bắt đầu cảm thấy dễ chịu, đến bây giờ thậm chí còn hơi tận hưởng điều đó. Nếu có ngày nào đó phải rời đi hoặc đi công tác bên ngoài, không có Cố Yến Kinh, e rằng cậu còn phải có chút không thích ứng. Đang nghĩ như vậy, điện thoại Lâm Tự Bạch rung lên một tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn, là Lâm Hồng Trinh gửi tin nhắn thoại. [ Tiểu Tự, Lâm Nguyên hôm nay sẽ dọn về căn hộ riêng của nó, về sau Bố cũng sẽ không giúp đỡ nó nữa. Trước đây là Bố sai, không biết con đã phải chịu nhiều ấm ức như vậy. ] [ Anh con nó rất nhớ con, chỉ là miệng cứng thôi. Mặc dù chưa từng nói ra, nhưng mỗi ngày đều lải nhải về con. Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, con… có thời gian thì về nhà nhé. ] Lời nói của người bố già tha thiết, cảm động lòng người, khiến người nghe thấy cảm động, dường như ông ta là một người già cô độc khao khát gặp lại con trai. Lâm Tự Bạch nhìn tin nhắn nhướng mày, có chút nghi ngờ, Lâm Hồng Trinh này… bị đoạt xác sao? Còn có Lâm Hồng Trinh miêu tả Lâm Thanh, nhớ cậu? Nhớ cậu đến mức cố ý gây chuyện với cậu, nhớ cậu đến mức không có một câu nào là lời hay mà toàn là lời châm chọc sao? Vậy thì đừng nhớ nữa đi. Lâm Tự Bạch cảm thấy bị châm chọc, cậu hơi nhíu mày, chỉ đơn giản trả lời ba chữ: [ Đã biết rồi ] Một câu nói rất mơ hồ, Lâm Tự Bạch không thể hiện thái độ, trực tiếp ném điện thoại sang một bên. Cậu thật sự không muốn dính dáng đến Lâm gia một chút nào nữa. Nói thật, chỉ có thể dùng hai từ là xui xẻo. “Không hợp khẩu vị à?” Cố Yến Kinh thấy cậu buông điện thoại xong, động tác ăn cơm rõ ràng chậm lại, anh mới hỏi như vậy. “Không có Thúc Thúc.” Lâm Tự Bạch lắc đầu, cầm lấy muỗng múc một viên cá bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nheo mắt cười nói: “Ngon lắm!”

Bình luận (0)

Đăng nhập để bình luận

Chưa có bình luận nào!

Danh sách chương

Cấu hình đọc

Chương 1: Trọng Sinh Chương 2 Chương 3: Ôm Hôn Chương 4: Làm nũng Chương 5 Chương 6: Mèo Con Chương 7: Cặp Đôi Mới Cưới Chương 8: Người Nhà Chương 9 Chương 10: Có Cá Chương 11 Chương 12: Thích Anh Chương 13: Kinh ngạc Chương 14: Cố Lạnh Lùng Chương 15 Chương 16: Màn Hỗ Trợ Rửa Chân Chương 17 Chương 18: Sườn Xám Chương 19: Gợi Cảm Táo Bạo Chương 20 Chương 21 Chương 22: Phát Sốt Chương 23 Chương 24: Khám Bệnh Chương 25: Thật Là Xấu Chương 26 Chương 27: Hoảng Sợ Chương 28 Chương 29: Ca Ca Chương 30 Chương 31: Theo Dõi Chương 32: Sinh Nhật Chương 33 Chương 34: Bữa tiệc Chương 35 Chương 36: Lòng Cháy Bỏng Chương 37: Hòa Hợp Chương 38 Chương 39 Chương 40: Về Lại Lâm Gia Chương 41 Chương 42: Đau Đầu Chương 43 Chương 44 Chương 45: Chó Cắn Chó Chương 46 Chương 47

Chương 48

Chương 49: Ghen Chương 50 Chương 51 Chương 52: Sự Cố Phát Sóng Trực Tiếp Chương 53 Chương 54: Bôi Thuốc Lên Vết Sưng Đỏ Chương 55 Chương 56 Chương 57: Say Rượu Chương 58 Chương 59 Chương 60: Hôn Môi Chương 61 Chương 62 Chương 63: Đỏ Chương 64 Chương 65 Chương 66: Cáo Trạng Chương 67 Chương 68 Chương 69: Môi Mỏng Chương 70 Chương 71: Vị Kia Ở Nhà Tôi Chương 72 Chương 73: Thăm dò Chương 74 Chương 75 Chương 76: Lũ Quét Bất Ngờ Chương 77 Chương 78: Daddy Chương 79 Chương 80: Vương vấn Chương 81
Kích thước chữ
Aa Nhỏ
Aa Vừa
Aa Lớn
Kiểu chữ
a Có chân
a Không chân
a Lexend
Màu sắc
TNC
TNC
TNC
Chiều cao dòng
Thấp
Vừa
Cao