Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VcK8c45qS
Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 31
Tuy đã xấp xỉ một canh giờ, nhưng Lễ hội thắp lửa đối với Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm dường như trôi qua rất nhanh. Bỏ mặc sự lo lắng đến phát run của Tiền đại nhân, hai người vẫn ung dung thưởng thức lễ hội mỗi năm chỉ có một lần này.
Dưới lầu tiếng người ồn ã, trên lầu lại là một không gian yên tĩnh đến lạ. Ngoài những lời thỏ thẻ của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm thì những người còn lại đều không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tiền đại nhân khẩn khoản muốn cầu tình cho Tiền gia, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn nào dám quấy rầy niềm vui của Hoàng thượng và Quý quân. Hắn chỉ còn biết tự an ủi, cầu mong Bệ hạ tâm trạng tốt, sẽ giơ cao đánh khẽ trong chuyện của Tiền Minh Phất.
Trong tiếng la hét của mọi người, Tiền Minh Phất mới tỉnh lại. Hắn ta không còn chút kiêu ngạo nào, ngoan ngoãn, thành thật như một chú chim cút, co ro quỳ gối trong góc.
Lễ thắp lửa kết thúc cũng là lúc cấm quân đưa người đến.
Những kẻ liên quan đến Tiền gia đều bị áp giải đi. Việc xử lý ra sao còn phải chờ điều tra kỹ lưỡng những việc họ đã làm trong mấy năm nay.
Trời đã khuya, Thẩm Úc không còn hứng thú đi dạo nữa nên cùng Thương Quân Lẫm hồi cung.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, Thẩm Úc khoác áo choàng đi ra ngoài.
Thương Quân Lẫm đang xem sổ con, Thẩm Úc liền ghé sát lại: "Đã trễ thế này rồi, Bệ hạ còn phải làm việc sao?"
Ở cùng Thương Quân Lẫm lâu như vậy, Thẩm Úc phát hiện ra chàng là một vị Hoàng đế chuyên cần, hầu hết thời gian đều dành cho việc phê duyệt sổ con. Đặc biệt gần đây xảy ra nhiều chuyện, chàng hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
Một phần tóc của Thẩm Úc còn vương hơi nước mông lung, Thương Quân Lẫm cau mày, buông sổ con: "Sao lại không lau khô đầu tóc?"
Vừa dứt lời, chàng liền gọi người mang khăn khô đến, tự tay lau tóc cho Thẩm Úc.
"Quý quân phải biết trân quý thân thể của mình chứ."
Thẩm Úc híp mắt ngồi trước mặt Thương Quân Lẫm, cảm nhận những động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ của chàng dành cho mình.
Mái tóc đen nhánh mượt mà, ngẫu nhiên lọt vào kẽ tay, mang đến một cảm giác mát lạnh.
Mới vừa tắm gội xong, trên người thanh niên vẫn còn vương một chút hương thơm thoang thoảng. Hai người ngồi sát bên nhau, thậm chí Thương Quân Lẫm còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể y truyền đến.
Lòng bàn tay cọ xát lên vùng da nhạy cảm, mang đến một cảm giác tê dại khó nói, Thẩm Úc khẽ lắc lắc cổ. Y cũng không biết cảm giác được người khác ấn vào da đầu lại như vậy, một cảm giác tê dại từ da đầu truyền xuống tận ngực.
Thẩm Úc ngồi trước người Thương Quân Lẫm, bởi vì tư thế lau tóc nên gần như cả người y đều dựa vào lồng ngực chàng. Hơi thở lạnh lẽo truyền đến từ trên người nam nhân trong từng động tác, như trói buộc y trong lòng.
"Thế nào?" Thương Quân Lẫm dừng động tác trên tay: "Làm đau ngươi sao?"
"Không có, Bệ hạ dùng lực rất vừa phải." Thẩm Úc thu hồi cảm giác khác thường trong lòng.
Thương Quân Lẫm tiếp tục hành động vừa rồi, nhẹ nhàng lau qua mái tóc Thẩm Úc. Chỉ là vì tóc quá nhiều, vẫn còn một vài chỗ chưa khô hẳn, Thương Quân Lẫm liền chậm rãi lau khô.
Thẩm Úc nhìn chằm chằm vào ánh nến trước mặt, bỗng cảm thấy cần tìm đề tài để nói chuyện, nếu không y sẽ có chút đứng ngồi không yên.
Ánh mắt lướt qua trên bàn, nhìn thấy một cuốn sổ con còn chưa được gấp lại, thấy nội dung trên đó liền hỏi: "Đây là tin truyền đến từ huyện Lâm sao?"
"Đúng vậy, Quý quân bảo trẫm nên giao lễ vật cho người chuyên môn làm, bọn họ đã đi nghiên cứu. Mỗi năm huyện Lâm đều hứng chịu lũ lớn, hẳn là có thể sử dụng được những phương pháp đó."
Hai người mượn đề tài này hàn huyên một hồi, Thương Quân Lẫm cất khăn: "Tốt rồi."
Thẩm Úc sờ sờ đầu thấy tóc đã khô, cười nói: "Tay nghề Bệ hạ thật tốt."
Thương Quân Lẫm: "Trong thiên hạ này chắc cũng chỉ có một mình Quý quân dám để trẫm lau tóc cho."
Thẩm Úc: "Ai bảo Bệ hạ là phu quân của ta làm gì, nếu Bệ hạ muốn ta cũng có thể giúp Bệ hạ lau tóc."
"Vậy lần sau Quý quân giúp trẫm lau đi, Quý quân đừng quên lời đã nói hôm nay."
Đêm Tân niên náo nhiệt qua đi, các đại thần lần lượt biết được chuyện của Tiền gia.
Tiền gia ỷ vào việc có Lệ Vương chống lưng, làm chuyện gì cũng bừa bãi, ở trong triều đình gây thù chuốc oán với vô số người. Nghe tin Tiền gia chọc vào người không nên chọc, không ít gia tộc mừng thầm.
Sau Tết có mười lăm ngày nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này hầu hết các đại gia đình đều đi thăm bạn bè, thăm người thân, họ không cần lên triều. Nếu có chuyện quan trọng, Bệ hạ sẽ gọi người phụ trách vào cung.
"Các ngươi nói xem lần này Bệ hạ sẽ xử lý Tiền gia thế nào?"
"Không chắc lắm, sau khi Bệ hạ bắt người vào nhà lao, vẫn chưa từng gọi người của Hình Bộ và Đại Lý Tự vào cung. Không biết có phải chỉ muốn dọa một chút hay không."
"Ta thấy chưa chắc đâu, các ngươi không nhớ chuyện của Lệ Vương sao? Lệ Vương hiện tại vẫn còn bị cấm túc đó, có thể thấy được chuyện đó quả thật đã chọc giận Bệ hạ. Lần này Tiền gia bị điều tra, nói không chừng nguyên nhân là do Lệ Vương."
Cha con Tiền gia bị bắt vào nhà lao vào đêm Tân niên. Đột nhiên đêm đó họ bị mang đi, trước đó không có chút dấu hiệu nào, sau khi bắt họ Bệ hạ cũng chưa nói ra nguyên nhân.
Quả thật cách hành động đó mới là Bệ hạ mà các đại thần quen thuộc. Cảm giác như hai vụ án tử được công khai nguyên nhân chi tiết không giống cách hành động thường ngày của Bệ hạ.
Chuyện của Tiền gia rất nhanh đã truyền đến Lệ Vương phủ.
Sau khi Lệ Vương phi nghe được chuyện của nhà mẹ đẻ, không nhịn được tới tìm Lệ Vương khóc lóc kể lể: "Vương gia, huynh trưởng của thần thiếp là người như thế nào, ngài có thể không biết sao? Tuyệt đối sẽ không phạm vào tội lớn, còn có cháu trai của thần thiếp, luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Vẫn luôn tôn trọng, biết ơn chúng ta. Sao Bệ hạ có thể không nói tiếng nào đã bắt vào ngục được?"
Lệ Vương cũng nghe thấy lời đồn đãi bên ngoài, hiện có rất nhiều tin đồn. Nhưng thứ duy nhất không có lại là nguyên nhân bọn họ bị hạ ngục. Hắn trấn an Lệ Vương phi: "Ái phi đừng nóng vội, bổn vương đã sai người đi hỏi thăm tin tức."
Lệ Vương phi đối xử rất tốt với gia tộc mình, vẫn luôn trợ giúp. Lệ Vương yêu ai yêu cả đường đi, cũng rất có hảo cảm với Tiền gia.
"Thần thiếp tin tưởng Vương gia."
Tuy rằng bị cấm túc, nhưng nếu Lệ Vương muốn tra một ít tin tức, vẫn rất dễ dàng. Hắn nỗ lực ở kinh thành nhiều năm, thứ nhiều nhất chính là quan hệ. Thấy thế liền lập tức phân phó người đi tra.
Chuyện Lệ Vương sai người đi tra đương nhiên không giấu được Thương Quân Lẫm.
Sau khi Thương Quân Lẫm nghe Ẩn Long Vệ báo cáo, hừ lạnh một tiếng: "Hắn muốn tra thì cứ để hắn tra, trẫm muốn xem xem, hắn định làm thế nào cứu được Tiền gia."
Chuyện Tiền gia nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của Thương Quân Lẫm. Nếu chàng không định truy cứu thì chỉ dọa một chút sẽ thả người. Nếu chàng muốn truy cứu, vậy bọn họ rất khó thoát.
Vào thời điểm dùng bữa, Thương Quân Lẫm kể chuyện này cho Thẩm Úc.
"Bệ hạ tính xử lý Tiền gia như thế nào?" Thẩm Úc cũng khá tò mò.
Thương Quân Lẫm không trả lời vấn đề này, mà lại nói: "Đầu xuân sẽ có các sĩ tử tới kinh thành tham gia thi cử, cũng là lúc các viên quan chấp hành nhiệm vụ ở xa được triệu tập về kinh."
Thẩm Úc hiểu ra, vậy là không tính nhẹ nhàng buông tha. Thời thiếu niên, Thương Quân Lẫm đã ở bên ngoài chinh chiến, không quá quan tâm đến chuyện triều đình. Nếu không nhờ những lần dùng máu để uy hiếp những kẻ có ý nghĩ không an phận, không chừng hiện tại triều đình đã khác.
Bắt đầu tuyển những người mới vào làm quan là biện pháp nhanh nhất.
Vừa lúc khoa cử mấy năm trước có vài người mới đã được đi rèn luyện. Hiện tại chỉ cần kinh thành có chức vị tốt thì có thể bổ nhiệm ngay.
"Hóa ra năm nay là năm mở khoa cử à," Thẩm Úc cảm thán.
Tuyển chọn quan lại ở Đại Hoàn được chia làm hai chế độ: một chế độ thích hợp cho hầu hết mọi người đi thi, chế độ còn lại được lập ra để thuận tiện cho con em quý tộc được tiến cử. Thẩm Úc thân là đứa con duy nhất mà vợ cả để lại, đáng lẽ thân phận thế tử Hầu phủ là ván đã đóng thuyền, tương lai y có thể kế tục tước vị, trực tiếp vào triều làm quan. Đáng tiếc lại có một người cha bất công.
"Quý quân muốn thi thử sao?" Thương Quân Lẫm đột nhiên hỏi.
"Cái gì?" Thẩm Úc nghĩ một hồi, kinh ngạc nói, "Ý Bệ hạ là hỏi ta năm nay có muốn tham gia khóa cử cùng mọi người không sao?"
"Nếu Quý quân muốn, trẫm có thể sắp xếp." Thương Quân Lẫm bình tĩnh nói.
"Bệ hạ," Thẩm Úc giơ tay chống cằm, vui vẻ hỏi, "Nếu ta thật sự đỗ thì nên vào triều đình làm quan hay vẫn tiếp tục làm Quý quân của Bệ hạ?"
"Dựa theo tài năng của Quý quân, tất nhiên là có thể..."
"Bệ hạ," Thẩm Úc cắt lời Thương Quân Lẫm, "Có thể ở bên Bệ hạ là may mắn của ta, ta sẽ không bao giờ hối hận về quyết định của mình. Bệ hạ cũng nên từ bỏ ý định muốn một mình ta làm hai chức đi. Đại Hoàn nhân tài đông đúc, không thiếu những người như ta."
Thẩm Úc thật sự cảm thấy thân phận hiện tại khá tốt, dưới một người trên vạn người, lại không có gì trói buộc.
Thương Quân Lẫm có thể nhìn ra Thẩm Úc không phải nghĩ một đằng nói một nẻo, liền không tiếp tục đề tài này nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Mạnh công công tới báo: "Bệ hạ, Lệ Vương điện hạ cầu kiến."
"Lệ Vương? Không phải hắn đang bị Bệ hạ cấm túc sao?" Thẩm Úc nhớ rất rõ sau chuyện lần trước, Lệ Vương đã bị ra lệnh cưỡng chế đóng cửa ăn năn.
"Hẳn là tới vì chuyện của Tiền gia," Thương Quân Lẫm giải thích, "Hắn và Lệ Vương phi cảm tình sâu đậm, nếu Lệ Vương phi đến cầu xin hắn, hắn sẽ tìm mọi cách tới gặp trẫm."
"Không ngờ tới người chuyên môn tác hợp Bệ hạ với cháu gái của mình lại là một người thâm tình." Thẩm Úc lắc đầu.
"Hắn và Lệ Vương phi quen nhau từ thời hàn vi, khi Tiên Hoàng còn tại vị, vẫn luôn bị chèn ép. Sau khi trẫm đăng cơ hắn mới trải qua ngày tháng tốt hơn."
Thương Quân Lẫm quay đầu lại nói Mạnh công công: "Mời hắn vào đây."
Một lát sau, Lệ Vương đã được Mạnh công công dẫn vào.
"Thần tham kiến Bệ hạ, Quý quân."
Thẩm Úc đánh giá bộ dạng gần như mất đi một nửa tinh thần của Lệ Vương. Lệ Vương hiện tại già hơn so với lần trước khá nhiều. Thái độ đối với y cũng cung kính hơn rất nhiều.
"Lệ Vương không chịu ở yên ở Vương phủ của mình, vào cung tìm trẫm làm gì?"
Lệ Vương cũng không lòng vòng quanh co, nói thẳng: "Bệ hạ, hôm nay thần tới đây là vì chuyện của Tiền gia."
"Lệ Vương biết Tiền gia đã làm sai cái gì sao?" Thẩm Úc hỏi.
Sống lưng Lệ Vương cong xuống: "Thần chỉ cầu Bệ hạ có thể nể mặt mũi của thần, tha cho Tiền gia một mạng. Chỉ mong Bệ hạ có thể tha tội một lần, thần nguyện ý giao ra tất cả quyền lợi thuộc về chức vị Lệ Vương."
Sự đánh đổi này không thể nói là không lớn, giao ra tất cả tương đương với việc Lệ Vương chấp nhận bị xóa bỏ thân phận vương thất của mình. Thẩm Úc yên lặng, xem ra Lệ Vương thật sự rất yêu Lệ Vương phi.
Những đốt ngón tay của Thương Quân Lẫm khẽ gõ lên mặt bàn, tựa như đang suy xét gì đó. Không thấy rõ thần sắc trong mắt chàng.
Một lát sau, Thương Quân Lẫm mới mở miệng: "Quốc có quốc pháp, trẫm chỉ có thể hứa nếu bọn họ không phạm phải quá nhiều sai lầm đáng chết, trẫm sẽ cho bọn họ một con đường sống."
"Tạ ơn Bệ hạ." Lệ Vương cúi đầu thật thấp.
Quá ngày mồng 5, Cố thái y tới bắt mạch giúp Thẩm Úc.
Trải qua sự điều dưỡng của Cố thái y, độc tố trong thân thể Thẩm Úc đã bị tiêu trừ sạch sẽ. Tình trạng cơ thể cũng tốt hơn lúc trước rất nhiều.
"Quý quân hồi phục rất tốt, có thể đổi phương thuốc."
Cố thái y căn cứ vào tình trạng thân thể của Thẩm Úc để điều chế các phương thuốc khác nhau. Lúc rời đi còn đưa cho Thẩm Úc một cái hộp gỗ: "Thần vừa dung hợp một ít thảo dược để tạo ra một loại thuốc cao mới. Quý quân có thể thử xem sao."
Trong hộp gỗ có năm bình thuốc làm bằng bạch ngọc. Mỗi bình chỉ dài khoảng một ngón tay cái, về bề ngang thì lớn hơn một chút.
Thẩm Úc cầm lấy một bình, chậm rãi mở nắp ra, lập tức một mùi hương dịu nhẹ tràn ra.
Bên trong bình là thuốc cao trong suốt.
"Quý quân đang nhìn cái gì vậy?" Thương Quân Lẫm đi tới.
Thẩm Úc đưa một bình thuốc lên cho hắn: "Cố thái y đưa một ít thuốc cao mới tới, nói đã bỏ thêm chút thảo dược vào, muốn ta thử xem sao."
Chỗ của Thẩm Úc thường xuyên xin một ít thuốc giúp tan máu bầm, cách một thời gian Thái Y Viện sẽ đưa một ít tới. Ngày thường đều giao cho Mộ Tịch xử lý, Cố thái y đưa tới, y cũng không nghĩ nhiều.
Y mở nắp bình thuốc trong tay Thương Quân Lẫm ra: "Bệ hạ người ngửi thử đi, thuốc mỡ này còn rất thơm."
Thương Quân Lẫm nhìn thuốc mỡ trong suốt trong bình kia, yên lặng.
Nếu hắn đoán không nhầm, thuốc mỡ này hẳn là để nam nhân dùng trong lúc hoan hảo, giúp thuận lợi hơn. Trơn...