Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KhZtR0ImH
Tình Ngôn Cốc và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 38
Nghe Hoài Dục Vương dứt lời, Thẩm Úc chẳng kìm được mà lo lắng nhìn sang Thương Quân Lẫm.
Dù quan hệ giữa hai cha con họ có thế nào, tiên đế trước sau cũng là phụ thân của Thương Quân Lẫm. Việc ngay trước mặt người ta mà kể lại toàn bộ quá trình khiến đỉnh đầu phụ thân họ xanh rờn, e rằng sẽ khiến người nghe không mấy dễ chịu.
Sắc mặt Thương Quân Lẫm không hề có chút dị thường, thấy Thẩm Úc nhìn mình, hắn còn nhỏ giọng đáp: "A Úc không cần bận tâm, nói thật, trẫm cũng rất muốn được chứng kiến cảnh tượng Hoài Dục Vương vừa kể."
Tình cảm Thương Quân Lẫm dành cho tiên đế quả thực chẳng có một chút nào gọi là tình phụ tử. Từ xưa đã có cha từ con hiếu, nếu tình cảm người cha dành cho con không phải là sự từ ái mà là từng đợt sát khí, thì dù là ai cũng khó lòng dâng lên chút tình cảm nào với người cha như vậy.
Hơn nữa, Thương Quân Lẫm khẽ rũ mi mắt, che đi ánh cuồng nộ, đen tối đang dâng trào trong đáy mắt. Giữa hắn và tiên đế, chỉ còn lại mối thù sâu tựa biển, là mối thù của toàn bộ mẫu tộc hắn!
Hoài Dục Vương nói đã đủ, bèn chậm rãi dừng lại, đôi mắt vẩn đục nhìn về phía Thẩm Úc, "Thương Quân Lẫm mang một nửa dòng máu của vị hoàng huynh tốt của ta, không chừng cũng sẽ giống hắn. Ngươi còn nhỏ, đừng dốc hết chân tình cho hắn."
Thẩm Úc không hiểu vì sao đến giờ phút này, Hoài Dục Vương vẫn chưa chịu từ bỏ việc khuyên can y. Đang định mở miệng giải thích, Hoài Dục Vương lại tiếp tục:
"Ngươi đừng xem thường lời ta nói, trước khi vị hoàng huynh tốt của ta đăng cơ đã hứa hẹn chỉ mãi thâm tình với mẫu thân của Thương Quân Lẫm. Nàng ấy đâu phải người quyết không chịu, nhưng ngươi xem xem kết cục thế nào, thề thốt muôn trùng cũng không đuổi kịp sự biến chuyển của lòng người. Lúc tiên đế đăng cơ cũng đồng thời sắc phong Hoàng Hậu, đế hậu tình thâm từng khiến bao người ghen tị, nhưng thâm tình ư, cũng đều không thể chống lại sự trôi đi của thời gian. Chỉ ngắn ngủi năm năm, lời thề non hẹn biển đã bị lãng quên không còn một mảnh, có lần phản bội đầu tiên ắt sẽ có vô số lần phản bội tiếp theo."
"Lúc đó ta đã cố khuyên can nàng ấy, nhưng nàng ấy không nghe theo. Nàng tự mình sa vào chiếc bẫy ôn nhu được dệt nên tỉ mỉ, cuối cùng còn liên lụy đến toàn bộ gia tộc."
"Hoài Dục Vương đã nói đủ chưa?" Thanh âm mang theo hàn ý của Thương Quân Lẫm vang lên.
"Trong xương cốt của ngươi chảy một nửa dòng máu của người kia, ngươi thật sự cảm thấy mình có thể tránh thoát được sự ràng buộc của huyết thống sao? Ngươi xem những đứa trẻ mà tiên đế để lại, có đứa nào không phải là tai họa đâu? Không cần nghĩ ta nói vậy để chọc giận ngươi, chuyện này là trời phú rồi, không thay đổi được đâu. Dòng máu Thương gia đã mang sẵn sự bạc tình."
"Thế còn Hoài Dục Vương, chẳng phải bấy nhiêu năm người vẫn không hề thay đổi sao? Con người vốn dĩ là con người, chính là bởi vì chúng ta có thể khắc chế được bản năng trời phú của mình. Một người bình thường sẽ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Không biết cách cư xử, hành động thì không nên lấy 'bản năng trời phú' làm cái cớ." Thẩm Úc không đồng tình nói với Hoài Dục Vương.
"Ngươi nói cũng rất đúng, có lẽ thế," Như thể tiêu tán chút sức sống cuối cùng, Hoài Dục Vương càng thêm uể oải, "Các ngươi cũng không cần lãng phí thời gian ở đây với ta, chuyện này cứ dừng lại ở đây đi, không cần tiếp tục điều tra thêm."
Nói xong câu này, Hoài Dục Vương nhắm nghiền mắt lại, không chịu mở miệng nói chuyện nữa.
Thương Quân Lẫm kéo Thẩm Úc ra ngoài, hắn đã nguôi giận. Lúc đi ngang qua Phương đại nhân còn phân phó: "Không cần thẩm tra thêm."
Phương đại nhân không rõ nguyên do, nhưng vẫn cung kính đáp: "Thần đã rõ."
Bước ra khỏi cánh cửa sắt lạnh lẽo của nhà lao, đi tới nơi tràn ngập cảnh xuân ấm áp, ánh mặt trời mang đến sự ấm áp, xua tan đi tất cả sự lạnh lẽo bám víu lúc còn ở trong lao ngục.
Cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm, Thẩm Úc hít sâu một hơi, "Ở bên ngoài vẫn thoải mái hơn."
"Trẫm đã nói trước ngục tối rất âm lãnh, khuyên ngươi đừng theo, ngươi không chịu nghe."
"Nếu ta không đi, chắc chắn Hoài Dục Vương sẽ không chịu nói bất cứ điều gì. Bệ hạ, hình như Hoài Dục Vương thật sự quen biết mẫu thân ta." Thật vất vả mới có một chút manh mối, Thẩm Úc không muốn từ bỏ.
"Lúc trước, khi cho người điều tra Thẩm Nguyệt, không tra ra quá nhiều tin tức hữu ích. Chỉ là theo lời các cung nhân quen biết nàng ta thì vào một ngày nào đó, đột nhiên tính tình nàng ta đã thay đổi hoàn toàn, không biết có phải do đã biết được tin tức gì hay không." Thương Quân Lẫm nói.
Nói vậy, đường ranh giới chính là vào ngày Thẩm Nguyệt xuyên tới. Hóa ra Thẩm Nguyệt chân chính rất có thể biết điều gì đó, còn Thẩm Nguyệt hiện tại thì chưa chắc.
"Bệ hạ, hiện tại Thẩm Nguyệt đang ở đâu?" Lần trước, lúc gặp mặt Thẩm Úc đã đồng ý cứu Thẩm Nguyệt ra ngoài. Vì không muốn bị nàng nghi ngờ nên Thẩm Úc đã giao chuyện này cho Thương Quân Lẫm giải quyết. Do đó, Thương Quân Lẫm sắp xếp người đến đâu Thẩm Úc cũng chưa từng hỏi.
Thương Quân Lẫm: "Trẫm đưa nàng đến chỗ của Lão Thái Phi, nàng ta tính tình quá nóng nảy, đưa tới nơi khác dễ gây họa."
Thẩm Úc: "Lão Thái Phi?"
Thương Quân Lẫm: "Là một vị phi tử của Hoàng Gia Gia, khi trẫm còn nhỏ đã nhận được một ân huệ từ bà, vì vậy liền tìm một chỗ yên tĩnh trong cung cho nàng ở."
"Bệ hạ không cần để ý tới lời nói của Hoài Dục Vương." Thẩm Úc dừng bước chân, nắm lấy bàn tay Thương Quân Lẫm, "Nếu dựa theo cách nói của Hoài Dục Vương, phụ thân ta là Trấn Bắc Hầu gia. Người nói xem ta và Trấn Bắc Hầu gia có giống nhau không?"
"A Úc và Trấn Bắc Hầu gia đương nhiên là không giống nhau." Thương Quân Lẫm không cần suy nghĩ đã trả lời. Trong mắt hắn, Trấn Bắc Hầu gia không bằng một ngón tay của Thẩm Úc.
"Cho nên ta mới nói, Bệ hạ và tiên đế cũng không giống nhau," Thẩm Úc không muốn chỉ vì lời nói của Hoài Dục Vương mà khiến trong lòng Thương Quân Lẫm có một bóng ma, "Bệ hạ chỉ là Bệ hạ, tiên đế như thế nào không hề liên quan tới Bệ hạ."
"A Úc đang lo lắng trẫm nghĩ nhiều sao?" Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Úc đặt vào lòng bàn tay mình, "Không cần lo lắng, trẫm đã biết tiên đế là người như thế nào từ trước, sẽ không để mình trở nên giống ông ta."
Nhờ sự nỗ lực không ngừng của Vương thừa tướng và Phương đại nhân, cuối cùng vụ án lớn của Hoài Dục Vương cũng được đưa ra ánh sáng. Đến cả việc có nên công khai những hành động Hoài Dục Vương đã gây nên hay không cũng khiến các đại thần cãi nhau kịch liệt.
Có người cảm thấy nhất định phải công bố, cũng có người cảm thấy không nên công bố. Nói cho cùng, chuyện này liên quan tới thể diện của hoàng thất. Sau khi công bố, uy nghiêm của hoàng thất sẽ suy giảm, sẽ gây nên bất lợi cho sự tồn tại của hoàng thất.
Thương Quân Lẫm nghe bọn họ cãi nhau rất phiền, đơn giản tuyên bố bãi triều.
"Bệ hạ," Sau khi hạ triều, một mình Vương thừa tướng cầu kiến, "Những nam tử đó nên xử trí như thế nào?"
Thương Quân Lẫm: "Thừa tướng có ý kiến gì không?"
Vương thừa tướng: "Thần cho rằng, những nam nhân đó cố ý làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, việc này đáng tội chết."
Thương Quân Lẫm: "Thừa tướng đã có ý định, vậy cứ dựa theo đó mà làm."
Vương thừa tướng: "Thần đã rõ, còn có một chuyện, những người bị điều tra ra không phải là hoàng tử, nên xử lý như thế nào?"
Thương Quân Lẫm: "Nếu họ không phạm tội gì, tước đoạt thân phận hoàng thất, hạ xuống làm dân thường, ba đời không được làm quan. Cụ thể như thế nào, Thừa tướng tự quyết định."
Vương thừa tướng tuân mệnh lui ra.
Bất kể thế nào, những người đó đã chiếm cứ thân phận hoàng thất, làm con của tiên đế. Bây giờ cần phải lấy lại thân phận không thuộc về bọn họ. Về phần những hoàng tử đã chết đi, cũng cần đưa bọn họ ra khỏi lăng mộ hoàng thất, đưa ra ngoài an táng.
Sau khi xử lý tất cả mọi chuyện xong, Thương Quân Lẫm liền không quan tâm đến những việc này nữa. Đây là sai lầm của tiên đế, hắn không cần phải gánh chịu những sai lầm ấy giúp ông ta.
Sau một phen thảo luận, cuối cùng quyết định không công bố những tội danh của Hoài Dục Vương, chỉ tiết lộ ra một vài tội danh có thể công bố.
Đặc biệt là về chuyện con nối dõi của tiên hoàng, hoàn toàn bị giấu nhẹm.
Ở quán trà, quán rượu, có vô số người say sưa bàn tán chuyện này.
"Các ngươi nghe nói gì chưa? Chuyện của Hoài Dục Vương ấy?"
"Nghe rồi, không ngờ tới người luôn luôn ẩn mình như Hoài Dục Vương lại lén lút xây dựng kế hoạch vài chục năm. Nếu không phải nhờ Bệ hạ anh minh, biết được mưu kế của hắn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
"Cơn náo động mười mấy năm trước, ta không muốn lại trải qua một lần nữa."
"Đúng vậy, Hoàng đế hiện tại cũng rất tốt. Tính tình tuy không được dễ chịu lắm, nhưng từ khi hắn lên ngôi, chúng ta đã trải qua những ngày tháng an ổn hơn, không cần suốt ngày phải lo lắng đề phòng kẻ địch đánh tới cửa thành nữa."
"Còn có Tiền gia, trước kia Tiền gia vẫn luôn gây chuyện ở kinh thành, cuối cùng cũng bị Bệ hạ xử lý. Lúc trước không phải có người nói, Tiền gia bám vào Lệ Vương, Bệ hạ sẽ không xử lý bọn họ sao? Ta thấy chẳng qua Bệ hạ không thèm để tâm đến bọn họ thôi."
"Đúng là như thế. Ta nghe nói mấy ngày gần đây Lệ Vương cũng sống không tốt lắm, lúc ăn Tết còn bị cấm túc đó."
"Đúng là như thế, mặc kệ ngươi có phải hoàng thân quốc thích hay không, chỉ cần ngươi phạm tội, Bệ hạ nhất định sẽ xử tội đúng luật."
"Gần đây không phải có mấy vụ án sao, lúc Bệ hạ bắt người đều sẽ nói ra nguyên nhân. Các ngươi nói xem lúc trước Bệ hạ xử lý những quan viên mà không công khai tội bọn họ, hay là bọn họ cũng có vấn đề?"
"Chuyện này... Cũng không phải không có khả năng đó. Các ngươi nghĩ xem, trước khi chuyện của Trương Ngự Sử được công bố, không phải tất cả chúng ta đều cho rằng Trương Ngự Sử vô tội sao? Cuối cùng, dù bất cứ ai vô tội thì chắc chắn ông ta không vô tội!"
Trên lầu hai của quán trà, một nam tử trẻ tuổi mặc y phục xanh nhạt đứng bên cửa sổ, yên lặng lắng nghe người dưới lầu trò chuyện.
"Hoài Thanh, đang xem cái gì vậy?" Một thanh niên khác mặc y phục màu xanh lam đi tới, nói.
"Thừa Vũ huynh cảm thấy Bệ hạ là một người như thế nào?"
"Bệ hạ à, điều này phải xem ngươi hỏi về phương diện nào. Xét riêng việc cai quản Đại Hoàn, Bệ hạ là một hoàng đế đủ tư cách. Dưới sự thống trị của hắn, Đại Hoàn trời yên biển lặng, ngoại địch không dám tới gần, đó là sự thật. Nhưng nếu dưới góc nhìn là quan viên của Bệ hạ, chỉ sợ có chút khiến người ta đau đầu."
"Có thể giải thích thêm được không?"
"Ngươi cũng đã nghe thấy tiếng tăm về vụ án của Trương Ngự Sử. Trước khi vụ án đó xảy ra, Bệ hạ trước kia bắt người thường tống vào ngục hoặc trực tiếp xử lý luôn, tất cả đều không nêu rõ lý do. Dần dần bên ngoài truyền ra một ít lời đồn Bệ hạ tàn bạo bất nhân. Nhưng mà gần đây không biết bị ai tác động, Bệ hạ thường xuyên nêu ra tình hình thực tế cho thiên hạ biết."
"Xem ra ấn tượng của Thừa Vũ huynh dành cho Bệ hạ cũng rất tốt."
"Đây là đương nhiên, nếu không ta cũng sẽ không lặn lội xa xôi như vậy để tới kinh thành dự thi."
Đầu xuân, các thí sinh từ những nơi khác lục tục tới kinh thành để tham gia khoa cử. Để nghênh đón các thí sinh, kinh thành cũng dần dần trở nên náo nhiệt hơn.
Thẩm Úc cũng nghe được tin tức này từ miệng của Thương Quân Lẫm.
"Bọn họ tới sớm như vậy?" Còn một khoảng thời gian nữa mới tới kỳ thi xuân, thế nhưng hiện tại đã có người đến kinh thành!
Thẩm Úc cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Mỗi năm đều như thế, có vài người sẽ cố ý đến sớm để thích ứng với hoàn cảnh, để tránh trường hợp vì chưa kịp thích ứng mà phát huy thất thường." Thương Quân Lẫm giải thích.
Thẩm Úc bò dậy từ trong lòng Thương Quân Lẫm, đôi mắt sáng lấp lánh: "Vậy chẳng phải kinh thành sẽ càng ngày càng trở nên náo nhiệt sao?"
"Còn có rất nhiều người vì các sĩ tử mà chuyên môn mở ra các quán rượu, quán trà, nhà sách linh tinh. A Úc có muốn đi xem thử không?" Đối diện với đôi mắt sáng long lanh của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm bật cười.
Thẩm Úc vội gật đầu liên tục: "Bỏ lỡ lúc này là lại phải chờ thêm ba năm nữa đấy, Bệ hạ ~~~"
Thẩm Úc cố ý kéo dài âm cuối, giống như chiếc móc câu, cào nhẹ khiến tim người ta ngứa ngáy.
Thương Quân Lẫm đè lại cái tay đang sờ loạn trên bả vai hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo: "Trẫm chủ động nhắc tới chính là vì muốn mang ngươi ra ngoài chơi. Lần trước không phải ngươi nói muốn đến thôn trang ở vài ngày sao. Kêu Mộ Tịch chuẩn bị mấy bộ quần áo, chúng ta ra bên ngoài ở hai ngày."
Niềm vui ngoài ý muốn ập tới quá nhanh, trong mắt Thẩm Úc lộ vẻ kinh ngạc nhìn hắn: "Hóa ra mấy ngày nay Bệ hạ bận rộn vì chuyện này sao? Vậy ta trách oan Bệ hạ rồi."
Thương Quân Lẫm cười tới gần: "Vậy A Úc nên bày tỏ chút tấm lòng đúng không? Hay là thơm thơm trẫm một chút?"